Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 495: Ngài giỏi thì ngài lên đi!
Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:31:35
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện liên quan đến tính mạng, Hà Thọ dám chậm trễ chút nào. Ngày hôm , khi Tần Lưu Tây đến cửa hàng, và Đinh Vĩnh Lương chờ sẵn ở cửa, thấy nàng cứ như thấy .
"Đại sư, mang đồ vật đến đây." Hà Thọ với vẻ mặt mong chờ, chỉ cái tay nải mà gã sai vặt đang cầm.
Tần Lưu Tây gật đầu: "Vào trong ."
Đoàn nhã gian bên trong. Tần Lưu Tây bảo mở tay nải , bên trong là một cái tráp. Trên tráp dán một lá bùa, chính là lá Trấn Sát Phù mà Tần Lưu Tây đưa.
Tần Lưu Tây gỡ lá bùa . Hà Thọ kinh hãi: "Cứ gỡ thế ?"
Hắn cảnh giác quanh, sợ thứ gì đó nhảy .
Tần Lưu Tây : "Có gì mà ? Ta xem ai dám giở trò ở cửa hàng của ."
Đinh Vĩnh Lương bên cạnh giật nảy , luôn cảm thấy câu như đang cảnh cáo .
Lá bùa gỡ , con ngươi Tần Lưu Tây nheo . Nàng cảm nhận luồng âm sát khí nồng nặc từ cái tráp. Nàng ngẩng lên Hà Thọ: "Nhà họ Hà các ngươi việc thiện tích đức nên mới phúc báo. Âm sát khí nồng nặc thế mà hại c.h.ế.t ngươi, đúng là gia tộc phù hộ."
Hà Thọ: "..."
Sao câu cứ thấy sai sai. Rốt cuộc là đang khen đang trù ẻo nhà ?
Tráp mở, âm sát khí lập tức ùa . Nhiệt độ trong phòng nháy mắt giảm xuống mấy độ. Hà Thọ đeo phù bài hôm qua mới mua nên , nhưng Đinh Vĩnh Lương thì mặt tái , vội xoa xoa cánh tay: "Lạnh quá."
Hắn sang Hà Thọ, thấy bạn vẫn bình thường, khỏi hỏi: "Ngươi lạnh ?" Cái lạnh thấu xương luôn đó.
Hà Thọ lắc đầu: "Không lạnh."
Trần Bì ở bên cạnh chen : "Ngươi phù bài hộ , đương nhiên âm khí ảnh hưởng. Chúng bao giờ bán đồ dỏm. Chắc tối qua ngươi cũng ngủ ngon một mạch đúng ?"
Hà Thọ nghĩ , đúng thật. Tối qua hề mơ thấy phụ nữ . Hắn bất giác sờ lên cái phù bài cổ, hỏi: "Còn cái phù bài nào như nữa ? Ta mua cho cha mỗi một cái."
Đinh Vĩnh Lương cạnh cũng thèm thuồng, nhưng... hai ngàn lượng, .
Trong lúc họ chuyện, Tần Lưu Tây hai tay kết ấn, dồn đám âm khí trở , dùng một lá bùa khác đè lên. Nàng cái yếm trong tráp, : "Cái yếm âm sát nặng như , e là trộm của phụ nữ bình thường ."
"A?"
"Là đào từ mộ lên." Tần Lưu Tây cầm cái yếm lên, bồi thêm một câu.
Sắc mặt mấy đều biến đổi. Đào từ mộ lên? Chẳng lẽ lột từ c.h.ế.t?
Chân Hà Thọ bắt đầu run lẩy bẩy. Trời ơi, còn cầm nó tay ngắm nghía... Trách nào bà cứ quấn lấy hằng đêm. Mình c.h.ế.t đúng là nhờ tổ tiên phù hộ. A, việc thiện đúng là tác dụng thật, nhất định nhiều việc thiện hơn.
Hà Thọ cứ khen cái yếm tinh xảo. Tần Lưu Tây cầm lên xem, cũng hiểu vì . Chỉ là, kiểu dáng cái yếm giống đồ bình thường, mà phần khêu gợi, quyến rũ. Nó chỉ gồm hai mảnh vải che n.g.ự.c lớn bằng bàn tay, dùng tơ vàng thêu một đóa hoa hồng, lá hoa đính vảy châu sa lấp lánh, nhụy hoa khảm ngọc châu. Hai mảnh vải bốn sợi dây lưng nhỏ bện bằng chỉ vàng bạc, dây cũng đính trân châu. Hai sợi vắt qua cổ, hai sợi còn buộc lưng.
Vẻ lộng lẫy khiến hoa mắt. Cứ tưởng tượng nó mặc một nữ tử, sẽ khêu gợi, hút hồn đến mức nào.
Mà hiện tại, cái yếm đó đang tay Tần Lưu Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-495-ngai-gioi-thi-ngai-len-di.html.]
Đinh Vĩnh Lương và Hà Thọ bất giác đều thẫn thờ suy nghĩ miên man. Bỗng mũi cả hai nóng lên, dòng m.á.u chảy .
"Ha hả."
Tần Lưu Tây như hai kẻ đang chảy m.á.u mũi.
Trần Bì thì lườm họ một cái cháy mặt: "Đồ dê xồm! Đã là bậc chính nhân quân tử, sách mà ngay cả 'phi lễ chớ ' cũng hiểu. Phỉ!"
Đinh Vĩnh Lương và Hà Thọ hổ thôi, Tần Lưu Tây với ánh mắt chút lảng tránh.
"Đại sư, cái thật sự là đào từ mộ lên ạ?" Hà Thọ hỏi.
Tần Lưu Tây liếc xéo : "Sao nào, chẳng lẽ tiệm cầm đồ nhà ngươi từng thu đồ tùy táng (vật bồi táng) bao giờ ?"
Hà Thọ gượng, dám trả lời. (Thu thì chắc chắn là thu, nhưng là đồ tùy táng nên dám thu công khai, thường là "c.h.ế.t đương", tuồn bán .)
Tần Lưu Tây cũng dân ăn, chẳng ai "trong sạch" . Nàng : "Có , hỏi một cái là ngay."
"Hỏi ai ạ?" Hà Thọ ngơ ngác.
Đinh Vĩnh Lương thì mặt tái , chẳng lẽ...
Trần Bì bực bội: "Đương nhiên là hỏi chủ nhân của món đồ , đồ ngốc!"
Thư Sách
"Chủ nhân? Chẳng là... nữ quỷ ?" Hà Thọ thất kinh, hình béo mập run lên, nuốt nước bọt: "... nhưng đại sư nơi là cửa hàng Đạo gia, quỷ hồn dễ gì dám ?"
"Ta mời bà đến thì vấn đề gì." Tần Lưu Tây tùy tay vẽ một lá Chiêu Hồn Phù, miệng niệm pháp chú, bắt đầu gọi hồn.
Nàng là ngay, cho Đinh Vĩnh Lương và Hà Thọ kịp phản ứng. Lá bùa hóa, khí trong phòng bỗng trở nên âm hàn, một bóng ảnh mờ ảo xuất hiện mắt .
"Quỷ! Quỷ! A a a!" Hà Thọ hét lên, nhảy tót nấp lưng Đinh Vĩnh Lương, run lẩy bẩy.
Đinh Vĩnh Lương cũng mặt tái mét, run như cầy sấy, định "Ngươi phù bài hộ , còn bắt che?", nhưng cổ họng khô khốc như ai bóp nghẹn, thốt chữ nào. Trời đất ơi, thế gian quỷ thật! Ta về nhà!
"Đến nhanh thật." Tần Lưu Tây nữ quỷ mặc váy đỏ thẫm mặt, con ngươi nheo .
Nữ quỷ vốn vẫn theo Hà Thọ, nhưng vì bùa hộ mệnh nên đến gần . Cửa hàng cũng pháp chú bảo vệ, nàng dám xông . Bây giờ triệu hồi, tức là mời , nên dĩ nhiên sợ.
Nàng hiện , liền liếc về phía Đinh Vĩnh Lương. Đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng, hệt như rắn độc chằm chằm, khiến cả lạnh toát.
Đinh Vĩnh Lương mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, hận thể ngất ngay.
Hắn ngã, Hà Thọ đang nấp lưng liền lộ . Nữ quỷ thấy , oán khí bùng lên, lao tới: "Trả đồ cho ! Trả đây!"
Nàng xông đến, giơ tay , phù bài gỗ sét đ.á.n.h cổ Hà Thọ lập tức lóe lên linh quang. Nữ quỷ hét lên một tiếng thê lương, vội lùi , Hà Thọ chằm chằm như ăn tươi nuốt sống.
Lúc là bùa giấy, nàng dám đến gần. Giờ là thứ lợi hại hơn, suýt nữa thiêu đốt cả linh hồn . Đàn ông một ai lành, tất cả đều đáng c.h.ế.t!
Oán khí của nữ quỷ càng lúc càng nồng. Hà Thọ sợ đến suýt tè quần, vội chỉ Tần Lưu Tây: "Đồ của ngươi... ở chỗ nàng kìa!"
(Xin đại sư, kẻ hèn phàm nhân như đấu nữ quỷ, ngài giỏi thì ngài lên !)