Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 494: Đại sư thần quá!

Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:31:34
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy Tần Lưu Tây thẳng vấn đề của Hà Thọ, nhưng Đinh Vĩnh Lương vẫn giữ ba phần nghi ngờ. Bọn họ đợi mấy ngày mà Tần Lưu Tây xuất hiện, giờ nàng về trúng ngay, qua thì vẻ lợi hại, nhưng ai do tên tiểu nhị kiêu ngạo về nhà mật báo ?

Hà Thọ thì chẳng quan tâm. Hắn Tần Lưu Tây với ánh mắt nóng rực như đang ngắm mỹ nhân, vội vàng : "Đại sư, ngài xem trúng tà ?"

"Có , trong lòng ngươi tự ?"

Hà Thọ nghẹn họng, : "Vậy... ngài thấy đó là thứ gì ? Có trừ ?"

"Không thể."

Tim Hà Thọ lạnh , khuôn mặt tròn trịa béo cũng xịu xuống. Mạng toi !

"Đây là cửa hàng của Đạo gia, quỷ hồn bình thường dám , tự nhiên thấy thứ đang bám theo ngươi là gì. âm khí ngươi nặng, còn mang theo sát khí. Gần đây ngươi , hoặc là cầm thứ gì nên cầm?" Tần Lưu Tây luồng âm sát khí đang lưu chuyển bên cạnh , chút suy đoán.

"Tết nhất cũng , chỉ là... một chuyến chốn 'pháo hoa'..." Hà Thọ đôi mắt đen láy, trong veo của Tần Lưu Tây , mặt nóng ran, vội ho khan giải thích: " chỉ đến uống rượu, gì khác."

là gặp quỷ, đối mặt với , chuyện đến mấy chốn đó cũng thấy hổ! Có chỉ vì nàng là đại sư Đạo gia ?

"Vậy còn đồ vật thì ? Gần đây ngươi mới món đồ nào, bất kể là gì, dù nhỏ như móng tay cũng kể."

Hà Thọ: "Cũng ... Ơ..." Hắn bỗng khựng , nhớ một chuyện từ Tết, tim thót lên, cẩn thận hỏi: "Cái gì cũng tính ?"

Tần Lưu Tây: "Tự nhiên. Bị âm hồn bám nhiều nguyên nhân, nhưng đều xuất phát từ nhân quả. Ta xem tướng mạo ngươi phúc lộc thọ vẹn, tuy sang quý nhưng giàu , trong nhà ắt sản nghiệp, là tướng trường thọ phú quý. Ngươi đúng là đầu thai."

Hà Thọ bỗng dưng xem tướng, lời , lập tức toe toét.

"Ngươi giàu nhưng quý, cả đời ông chủ giàu , sống an thì thành vấn đề."

Hà Thọ "a" một tiếng, tiu nghỉu: "Ý đại sư là... quan , thi đỗ tiến sĩ?"

Tần Lưu Tây hỏi vặn : "Học vấn của ngươi thế nào, trong lòng tự ?"

Thư Sách

Cái ... Hà Thọ gượng: "Ta thi đồng sinh, thi tú tài hai đều trượt."

Đinh Vĩnh Lương thấy bọn họ lạc đề, vội xen : "Đại sư, chuyện đó thì liên quan gì đến việc Hà âm hồn bám?"

"Không liên quan. Ta tiện miệng xem tướng thôi. Sao, phiền Đinh công tử ?"

Đinh Vĩnh Lương: "..." Thật sự đ.á.n.h nàng !

Tần Lưu Tây Hà Thọ, tiếp: "Đinh công tử vui, nhiều nữa, chuyện của ngươi."

Hà Thọ: (Thầm nghĩ) Thật ngài cứ tiếp cũng , thích mà.

Đinh Vĩnh Lương: Ta , , ngươi vu khống.

"Ngươi tướng mạo , hẳn là trong nhà cũng việc thiện tích âm đức nên mới sinh phú quý chi tướng. Ngươi sinh trong gia đình như , dạy dỗ đàng hoàng, chắc sẽ khinh rẻ yếu, điều ác. Ta cũng thấy nghiệp chướng gì ngươi, ngược còn chút công đức nhỏ. Đã như mà vẫn âm hồn bám, dính âm sát khí, thì chỉ thể là ngươi đến nơi âm sát, hoặc là... ngươi cầm thứ nên cầm."

Hà Thọ xong, một lúc lâu mới ấp úng, đỏ mặt : "Cái... cái yếm, tính ?"

Tần Lưu Tây uống một ngụm suýt sặc: "?"

Mọi trố mắt . Ngươi là đồ biến thái ? Một thằng đàn ông mà lấy cái yếm?

Đinh Vĩnh Lương cũng c.h.ế.t trân bạn . Hà Thọ tuy ngốc nghếch nhưng là hiền lành, ngày thường cũng việc thiện, lấy đồ riêng tư của phụ nữ?

Mặt Hà Thọ đỏ bừng, : " cố ý! Nhà mở tiệm cầm đồ. Trước Tết, trông tiệm, đúng lúc chưởng quầy vắng thì đến cầm đồ, cầm đúng cái yếm đó."

"Cái... cái đó mà cũng cầm ?" Đinh Vĩnh Lương thấy ngượng miệng khi từ đó, bất giác liếc Tần Lưu Tây, thấy nàng vẫn mặt đổi sắc. Nữ tử ... thấy hổ chút nào ?

Hà Thọ : "Nếu là đồ bình thường thì chẳng ai cầm. cái yếm đó khác biệt, vô cùng tinh xảo, dùng tơ vàng để may, còn khảm cả ngọc châu."

Đinh Vĩnh Lương lí nhí: "Có tinh xảo đến thì cũng là đồ của phụ nữ."

"Lúc cầm, cũng sửng sốt. thấy nó tinh xảo quá, giống yếm bình thường, nên nhận..." Hà Thọ vẻ hổ, dám thẳng Tần Lưu Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-494-dai-su-than-qua.html.]

Tần Lưu Tây hỏi: "Là 'c.h.ế.t đương' (cầm vĩnh viễn chuộc)?"

"Vâng."

"Ngươi mang về nhà?"

Hà Thọ gật đầu, giải thích: " chỉ là thấy nó đặc biệt tinh xảo, nhất thời mê nên mới..."

Lúc , ánh mắt đều như một kẻ biến thái đáng khinh. Đó là cái yếm, đồ vật mật của phụ nữ, một gã đàn ông mang về cất giữ. Ngươi chắc chắn sở thích đặc biệt gì đó!

Đinh Vĩnh Lương lặng lẽ dịch xa hai bước.

Mặt Hà Thọ nóng rát, lắp bắp: "... thật sự loại đó! Lúc đúng là đầu óc nóng lên nên mới mang về."

Tần Lưu Tây như : "Ngươi định mang về tặng cho hồng nhan tri kỷ nào đấy chứ?"

"Không, ."

"Để đoán xem. Kẻ bám theo ngươi là một phụ nữ, bảo ngươi trả đồ cho bà ?"

Hà Thọ trợn tròn mắt: "Sao... ngài ?"

Người phụ nữ đó đúng là quấn lấy trong mơ, miệng cứ mấp máy. Ban đầu gì, mới là "Trả cho ".

Đại sư thần quá!

"Ta đoán." Tần Lưu Tây đáp tỉnh bơ. (Dù thì kịch bản thế ).

Mọi cạn lời. Chuyện mà cũng hỏi ? Đã là cái yếm thì chủ nhân là phụ nữ, bám theo tự nhiên cũng là phụ nữ.

"Ngươi cất giữ vật như hại c.h.ế.t, là nhờ phúc đức nhà ngươi tích đấy. nếu xử lý, phúc khí của ngươi cũng cạn kiệt ." Tần Lưu Tây hừ .

Hà Thọ hoảng hốt: "... giữ! mà! Với , món đồ đó là dùng vàng thật bạc trắng mua về từ tiệm cầm đồ, trộm cắp. thật nó là vật chủ. Chỉ là thấy nó kỳ lạ, tinh xảo, nên mới nổi lòng hiếu kỳ. Đại sư, ngài giúp ! Bảo dập đầu xin vị 'đại tiên' cũng , ngài nhất định giúp !"

Trần Bì ghé tai nàng thì thầm một câu. (À, là khách hàng mua cái phù bài.)

Tần Lưu Tây gõ bàn: "Đồ vật ở ?"

"Ở nhà ." Hà Thọ vội đáp: "Nhà ở tận phủ thành."

"Phủ thành? Xa thế, !" Tần Lưu Tây lắc đầu ngay. Chân đang tàn, .

Hà Thọ vội : "Vậy... cho phi ngựa mang đồ đến đây, ?"

Tần Lưu Tây gật đầu, bảo Trần Bì lấy một lá "Trấn Sát Phù" đưa cho : "Thứ đó sát khí, dùng lá bùa bọc hẵng mang đến, kẻo hại khác."

Hà Thọ vội vàng nhận lấy, luôn miệng cảm ơn.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...