Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 493: Nàng ta thật sự rất ngứa đòn

Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:31:33
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Vĩnh Lương cảm thấy tên tiểu nhị nhắm , nếu chẳng thấy cáu kỉnh với khác như .

(Trần Bì: Tự tin lên, bỏ chữ "cảm thấy" . Chính là nhằm ngươi đấy, ai bảo ngươi họ Đinh!)

"Đinh , đừng nữa." Hà Thọ vội vã đưa một trăm lượng ngân phiếu lên, quên kéo Đinh Vĩnh Lương lùi . Hắn thật sự sợ Đinh thêm vài câu, sẽ tăng giá lên một vạn lượng.

Đinh Vĩnh Lương càng uất ức: Chưa bao giờ nghẹn khuất như thế .

Trần Bì nhận ngân phiếu, : "Chuyện của ngươi, bùa hộ mệnh một ngày hỏng một lá, đúng là bền. Cửa hàng chúng còn phù bài (bùa đeo), bằng gỗ sét đ.á.n.h và ngọc thạch, trừ tà hộ đều cực , bền hơn bùa giấy nhiều. Mua một cái ?"

"Nó thể tiêu diệt thứ đang bám theo ?" Hà Thọ mong chờ hỏi.

Trần Bì : "Còn thứ bám theo ngươi là gì, khó mà chắc. đảm bảo nó thể đến gần ngươi ."

"Bao nhiêu bạc?" Đinh Vĩnh Lương cẩn thận hỏi.

Trần Bì lấy một cái phù bài bằng gỗ sét đ.á.n.h đen thui: "Hai ngàn lượng. Trên khắc phù văn trừ tà trấn sát của Đạo gia, đeo nó, tà ma dám đến gần."

"Cái mà hai ngàn lượng á?" Đinh Vĩnh Lương giữ nổi bình tĩnh của quý công tử nữa. Chỉ một miếng gỗ đen thui, xí thế mà hét giá hai ngàn lượng, đây là xem bọn họ là kẻ ngốc nhiều tiền chắc.

Mà một miếng gỗ hai ngàn lượng, chẳng kiếm tiền còn dễ hơn cả cái tiệm mứt hoa quả ? Trời ơi, cửa hàng đúng là con gà đẻ trứng vàng!

Trần Bì hừ lạnh: "Đã bảo các ngươi xem hàng mà. Gỗ sét đ.á.n.h vốn khó tìm, bản công dụng trừ tà trấn sát, nay khắc thêm phù văn Đạo gia, bảo đảm gấp đôi. Lấy ngươi hai ngàn lượng là phúc hậu lắm . Hơn nữa, gỗ sét đ.á.n.h lúc nào cũng , xem cơ duyên. Cả cửa hàng chúng cũng chỉ vài miếng thôi."

Hắn xong liền cất : "Ta , Phi Thường Đạo chúng ăn chú trọng chữ duyên. Xem các ngươi duyên ."

"Không, , tiểu , vật duyên với , nó là của !" Hà Thọ thấy cất thì sốt ruột: "Hai ngàn lượng thôi mà, !"

"Không cần miễn cưỡng."

"Không miễn cưỡng chút nào!" Hà Thọ khẩn thiết nắm lấy tay Trần Bì: "Ta thấy nó thật sự duyên với , thấy tim đập thình thịch. Không tin sờ tim xem, đập nhanh lắm."

Ui, tay tiểu ấm như cái lò sưởi .

Thư Sách

"Ai thèm sờ tim ngươi." Trần Bì đang lạnh cóng, vội rụt tay về: "Âm khí ngươi đúng là nặng thật. Thôi, thấy ngươi thành khẩn, bán cho ngươi ."

Hắn lấy phù bài . Hà Thọ lôi một xấp ngân phiếu, rút hai tờ một ngàn lượng đưa qua, vội vã chộp lấy phù bài, qua loa vui vẻ đeo lên cổ.

Đinh Vĩnh Lương bộ dạng ngốc nghếch của bạn , nỡ thẳng. Hai ngàn lượng... cứ thế mà bay . Kiếm tiền dễ thật!

Trần Bì thấy Hà Thọ cũng sảng khoái, mặt mày cũng tươi tỉnh hơn một chút. Hắn bỗng cảm ứng gì đó, : "Ngươi thấy , mua phù bài là vận may tới liền. Chủ nhân của chúng về kìa."

Cái gì? Không ngươi cố tình để bán cái phù bài đấy chứ? Người ?

Hai thấy Trần Bì từ quầy cửa, cũng tò mò theo. Vừa ngoài...

Đinh Vĩnh Lương: "!"

Hà Thọ ngơ ngác. Vị thiếu quan chủ lợi hại trong lời Đinh ... là tàn tật ?

Trần Bì thấy Tần Lưu Tây xe lăn, vội chạy : "Chủ tử, ngài dính 'tàn' một tệ nữa ?"

"Rõ ràng thế còn gì." Tần Lưu Tây đáp.

"Phải dùng xe lăn, là cả hai chân đều ?" Lần nàng tàn một chân, còn chống nạng . Giờ dùng đến xe lăn, xem nghiêm trọng .

Tần Lưu Tây gật đầu, thấy hai đang ngây ở cửa, một trong đó là Đinh Vĩnh Lương, nàng khỏi nhướng mày.

Trần Bì bế nàng cửa hàng, Đằng Chiêu thì cất xe lăn bên cạnh cửa. Tần Lưu Tây xuống bàn án, về phía Đinh Vĩnh Lương: "Các ngươi đến đây cầu xin việc gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-493-nang-ta-that-su-rat-ngua-don.html.]

Đinh Vĩnh Lương hồn, bước tới, ánh mắt vẫn dán chân nàng. Bị Trần Bì lườm một cái, giật thấy chột và thất lễ, đành lên mặt nàng.

Khác với mặc nữ trang ở phủ, nàng búi tóc kiểu Đạo gia, để lộ bộ khuôn mặt. Ngũ quan sắc sảo, tuấn tú, khí chất phần lạnh lùng, bên cạnh còn hai tiểu đồng... Khoan .

Đinh Vĩnh Lương cuối cùng cũng nhớ cái cảm giác quen thuộc khi gặp nàng ở cửa phủ là từ . Người mắt, chẳng chính là vị gây gổ ở Túy Tiên Lâu, hôm mời tiệc Chu gia ?

"Là ngươi." Ánh mắt Đinh Vĩnh Lương đầy kinh ngạc và nghi ngờ. Hắn kinh ngạc vì xác nhận Tần Lưu Tây là cô nương nhà họ Tần, mà vì nhớ em gái từng kể, lúc Trung thu ở phủ thành, em tình cờ thấy Thụy quận vương, và vị chính là thượng khách của Thụy quận vương.

Lòng Đinh Vĩnh Lương dâng lên sóng to gió lớn. Cha nàng Tiêu gia và Vu gia coi trọng, đó mới chỉ là phần ông . Ông rằng, ngay cả Thụy quận vương của Ninh Vương phủ cũng coi trọng nàng.

Nghĩ đến đây, Đinh Vĩnh Lương càng thêm kiêng dè, cẩn trọng. Cho dù nàng bản lĩnh thật, chỉ dựa việc là thượng khách của Thụy quận vương thôi, cũng Đinh gia thể đắc tội. Nhà họ Tần... giấu kỹ thật!

Tần Lưu Tây hiểu nổi sắc mặt Đinh Vĩnh Lương đổi liên tục, thầm nghĩ: Cái bộ dạng xem như cáo già gian trá, ẩn sâu trong hang là ý gì đây?

Đinh Vĩnh Lương chắp tay: "Tần cô nương? Không còn nhớ tại hạ ?"

"Ta còn trẻ, lú lẫn, tự nhiên là nhớ. Công tử nhà họ Đinh chứ gì."

Đinh Vĩnh Lương: "..." Khóe miệng giật giật: "Tần cô nương..."

"Các chẳng lai lịch của , tìm đến tận đây . Cứ gọi pháp hiệu Bất Cầu, hoặc gọi một tiếng Thiếu quan chủ, đều ." Tần Lưu Tây ngắt lời . Cứ "cô nương", "cô nương", khó chịu thật.

"Thiếu quan chủ." Đinh Vĩnh Lương hít sâu một : "Chân của ngài... ?"

Tần Lưu Tây liếc : "Ta nghĩ chúng đến mức để Đinh công tử quan tâm bần đạo nhỉ?" (Nói cách khác: Liên quan gì đến ngươi?)

Mặt Đinh Vĩnh Lương nghẹn , đỏ như gan heo. Trước đây thấy, giờ mới thấy, thật sự ngứa đòn. ... dám động thủ.

Tần Lưu Tây hừ nhẹ: Ta chỉ thích cái vẻ ngứa mắt của ngươi thôi. Ha, sảng khoái thật!

Nàng thèm để ý Đinh Vĩnh Lương, mà sang đàn ông mặc đồ gấm, mặt mày phúc hậu tròn trịa . Tướng mạo phúc lộc thọ vẹn, nhưng mí mắt thâm đen, sắc mặt xanh xao, ấn đường đen kịt ẩn hiện huyết quang, âm khí nồng nặc, sắp hóa thành sát khí. Đây là oán quỷ bám .

"Bị âm hồn bám ?" Tần Lưu Tây nhướng mày.

Hà Thọ giật , mừng rỡ, vội vàng bước lên chắp tay: "Đại sư... , Bất Cầu thiếu quan chủ, tại hạ là Hà Thọ, xin đại sư cứu mạng!"

Mặc kệ tàn tàn, bản lĩnh là !

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...