Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 491: Ta cũng có ngày bị đồ đệ "hiếu" cho chết

Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:31:31
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tết nhất rảnh rỗi, Tần Lưu Tây tạm thời tàn phế. Thấy linh khí ở tộc địa Tư gia sống , nàng liền mang theo Đằng Chiêu ở đây một thời gian, tiện thể tu luyện.

Đằng Chiêu mỗi ngày ngâm tụng đạo kinh, tu tập đạo pháp. Không vì linh khí nơi đây nồng đậm mà đạo pháp của tiến bộ vượt bậc, thể tự vẽ bùa hộ mệnh, đấu phù, trừ tà phù và sát phù. Việc nhận diện huyệt vị cơ thể cũng chuẩn xác.

Còn Tần Lưu Tây, khi bảo Phong Tu đưa Thanh Lam quan chủ trở về, nàng mỗi ngày sống như một kẻ tàn phế. Ngoài việc chỉ đạo đồ và thỉnh thoảng giao lưu đạo pháp vu thuật với Tư Lãnh Nguyệt, thì nàng chỉ ăn với uống, gì cả.

Việc Tư Lãnh Nguyệt truyền thừa là giả. Cũng vì mang huyết mạch vu nữ mà cô tu tập vu thuật thiên phú, học thứ đều nhanh.

Tư gia tuy 50 năm qua huyết mạch tu luyện vu thuật, nhưng nghĩa là sách cổ và pháp khí biến mất, mà chúng niêm phong trong bí địa, chờ đợi ngày thấy ánh sáng.

Bây giờ, chúng chờ chủ nhân.

Lão tộc trưởng trịnh trọng giao bộ bí địa cho Tư Lãnh Nguyệt, đó liền ngã bệnh. Tần Lưu Tây bắt mạch, lắc đầu ánh mắt mong chờ của Tư Lãnh Nguyệt và A Kỳ.

Lòng Tư Lãnh Nguyệt trĩu nặng, môi mím chặt.

"Lão tộc trưởng tuổi quá cao. Những năm nay, thứ chống đỡ ông chính là chấp niệm Tư gia giải huyết chú." Tần Lưu Tây : "Hiện giờ huyết chú giải, chấp niệm tan, ông cũng còn gì hối tiếc. Tàn niệm cuối cùng của Thánh nữ cũng biến mất khi truyền thừa cho cô, nên còn gì thể chống đỡ cho ông nữa."

Người già, đến lúc thì cũng sẽ .

Tư Lãnh Nguyệt lộ vẻ bi thương: "Ta hiểu ."

nhờ Tần Lưu Tây giữ mạng sống cho lão tộc trưởng, vì cô ông lão cống hiến cả cuộc đời cho Tư gia.

"Gia chủ." Lão tộc trưởng bỗng nhiên mở bừng mắt.

Mọi vội sang, thấy ông lão tinh thần sáng láng, còn tự dậy .

Hồi quang phản chiếu (bùng lên khi c.h.ế.t).

Ai cũng hiểu điều , lòng càng thêm thương xót, vội vã vây quanh.

Tần Lưu Tây qua đó, mà bảo Phong Tu đưa nàng ngoài. Sinh lão bệnh tử, tuy nàng quá đau buồn như khác, nhưng cũng thích cảnh ly biệt.

Thư Sách

"Ngày mai chúng thắp hương xong về." Tần Lưu Tây .

Phong Tu vui vẻ đồng ý.

Hắn sớm chuồn. Ở đây ngày nào cũng đề phòng Tư Lãnh Nguyệt, "nghẹn" đến chịu . Đã , Tần Lưu Tây còn tàn chân, nhiều việc riêng tư mà đàn ông tiện giúp, như vệ sinh, tắm rửa, quần áo... là Tư Lãnh Nguyệt tự tay hỗ trợ. Mỗi như , Phong Tu hận là phụ nữ.

Tuyết bắt đầu rơi. Trong phòng, tiếng ai oán vang lên. Vị lão tộc trưởng của Tư gia, ở tuổi trăm, đột ngột qua đời, còn gì vướng bận.

Ngày hôm , Tần Lưu Tây thắp một nén nhang linh vị lão tộc trưởng, cáo từ Tư Lãnh Nguyệt.

Tư Lãnh Nguyệt nỡ, nhưng cũng thể giữ Tần Lưu Tây ở mãi. Hai thể là bạn , nhưng mỗi đều con đường riêng, đều trưởng thành. Đặc biệt là cô, tuy thiên phú, nhưng bây giờ mới là khởi điểm. Cô còn học nhiều, ngoài việc tu luyện vu thuật, còn xử lý sự vụ của Tư gia, sắp tới cô sẽ bận.

"Tiểu Tây, e là dạo thể gặp ngươi." Tư Lãnh Nguyệt .

Tần Lưu Tây vui vẻ: "Muốn gặp mặt thì gì khó? Chỉ cần mượn đường một cái là đến. A Nguyệt, chuyện nhi nữ tình trường nay hợp với ngươi và . Gánh nặng vai ngươi nhẹ hơn , thậm chí còn nặng hơn. Ngươi cứ việc ngươi nên , nếu thật sự nhớ ngươi, sẽ tự tìm đến uống với ngươi vài ly."

Tư Lãnh Nguyệt mỉm gật đầu: "Lát nữa sẽ cho đưa ngọc thạch đến cửa hàng của ngươi."

"Vậy khách khí."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-491-ta-cung-co-ngay-bi-do-de-hieu-cho-chet.html.]

Tư Lãnh Nguyệt đưa cho nàng một tín vật: "Đây là tín vật của . Ngươi cầm lấy, thể điều động sản nghiệp của Tư gia. Ngươi gia huy của chúng đó, mỗi sản nghiệp đều đ.á.n.h dấu."

"A Nguyệt..."

"Nếu xem là tỷ thì đừng từ chối." Tư Lãnh Nguyệt : "Ta bằng năng lực của ngươi, lẽ sẽ cần dùng đến. lỡ lúc thật sự cần, đừng khách khí với . Tiểu Tây, đây là tâm ý của ."

Tần Lưu Tây nhận lấy tín vật khắc gia huy của Vu tộc Tư gia, : "Được , nhận."

Phong Tu một bên liếc xéo, vờ như gì mà dời mắt . Hừ, mấy cái chiêu trò tán gái đây chơi chán .

Nói xong, Tần Lưu Tây tạm biệt Tư Lãnh Nguyệt, mang theo Đằng Chiêu và Phong Tu biến mất mặt cô.

Tư Lãnh Nguyệt theo hướng họ biến mất, mím môi, thở một dài. Vẻ dịu dàng mặt cô tan , trở là một cô nương thanh lãnh, trầm . Tần Lưu Tây sai, con đường của cô còn dài, học nhiều. Thời gian của cô vốn dành cho chuyện nhi nữ tình trường.

Nàng nỗ lực để trở thành một đồng đội xứng tầm mới .

Tần Lưu Tây về thẳng thiên viện ở Tần phủ. Vừa thấy nàng hai chân thể , Kỳ Hoàng tuy đau lòng nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài. Chủ nhân nhà , nếu thật sự sợ thiên phạt, thì sớm tục, đụng đến huyền thuật nữa .

Tiểu nhân sâm tinh thấy Tần Lưu Tây tàn phế, cũng hào phóng, cống hiến một cái rễ sâm cho nàng bồi bổ.

Còn Vong Xuyên, nước mắt cứ chảy ngừng. Tần Lưu Tây quá lâu, cô bé nhớ nàng thật sự. Thêm nữa, việc Tần Lưu Tây thể cũng khiến cô bé vô cùng lo lắng và hoảng sợ.

Tần Lưu Tây ôm cô bé lòng dỗ dành: "Qua năm mới, con 6 tuổi , ngoài sư phụ sẽ mang con theo. các con cũng thấy đó, trong Huyền môn tu tập huyền thuật, nếu chuyện nghịch thiên cải mệnh, quấy nhiễu sinh tử luân hồi, thì thiên phạt chắc chắn thể thiếu. Các con nghĩ kỹ , thật sự tiếp tục nhập đạo, tu tập đạo pháp ?

"Cho dù các con tục, sư phụ cũng sẽ tìm danh sư dạy dỗ các con học hành, cũng sẽ để các con thiệt thòi về tiền bạc, dù một ngày thầy, cả đời cha mà."

Thấy Đằng Chiêu định trả lời ngay, nàng tiếp: "Không thiên phạt nào cũng là tạm thời. Thiên phạt nghiêm trọng thể là mất mạng, hoặc tàn phế, là loại tàn phế cả đời, thể cứu vãn ."

Nàng dứt lời, Đằng Chiêu liền nghiêm mặt : "Một khi đạo môn, vĩnh viễn hối hận. Con sợ thiên phạt. Hơn nữa, chờ c.h.ế.t, con sẽ lo hậu sự cho , đời đời truyền thừa."

Tần Lưu Tây: "..."

Được lắm, sắp ngươi 'hiếu' cho c.h.ế.t !

(Xích Nguyên lão đạo: Ngươi cũng ngày hôm nay!)

Vong Xuyên cũng ngây thơ : "Con sẽ cùng sư hiếu thuận sư phụ."

Tần Lưu Tây xoa đầu cô bé, đôi mắt trong veo, thuần khiết: "Vậy con kiên định đạo tâm của , đừng sư phụ thất vọng."

"Vâng ạ."

 

 

 

 

 

 

Loading...