Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 489: Từ nay cứ ngông cuồng mà sống
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:49:37
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tần Lưu Tây tỉnh thì là đêm Giao thừa. Bên ngoài tuyết rơi lả tả, nhưng trong phòng vô cùng ấm áp.
Vừa bước khỏi phòng ngủ, Phong Tu nhảy dựng lên: "Ngươi tỉnh ?"
"Ừm." Tần Lưu Tây vươn vai, thấy ánh mắt quan tâm của tử, nàng bước tới xoa đầu .
Thanh Lam quan chủ cũng sang, vẻ mặt quan tâm: "Bất Cầu sư điệt (cháu), con cả chứ?"
"Ngài yên tâm, 'tai họa' thường sống cả ngàn năm, con khỏe re." Tần Lưu Tây câu , còn cố tình liếc Phong Tu. Tai họa?
Phong Tu vội ngẩng đầu bức họa Thánh nữ. À, bức họa vẻ linh khí đủ nhỉ?
Tần Lưu Tây mặc kệ . Thấy Tư Đồ tóc tai rối bù đang ngẩn trận pháp, Tư Lãnh Nguyệt tỉnh, nàng liền : "Mọi nghỉ ngơi , chỗ canh là ."
Tư Đồ , ánh mắt chút nóng bỏng: "Tây Tây , Nguyệt nhi... khi nào con bé mới tỉnh?"
"Lúc nào cần tỉnh thì sẽ tỉnh." Tần Lưu Tây bước trận, bắt mạch cho Tư Lãnh Nguyệt. Thấy mạch tượng định, nàng mới yên tâm. Nàng thăm dò thần hồn của cô, nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên.
Mang dòng m.á.u vu nữ quả nhiên chút phúc ấm, thần hồn bồi bổ khá , còn yếu ớt như nữa.
"Tối nay là đêm Giao thừa ?" Tần Lưu Tây mấy : "Đi chuẩn bữa cơm tất niên , cũng đói ."
Lão tộc trưởng tới , vội : "Đại sư, đồ ăn chuẩn xong cả ."
"Mọi ." Tần Lưu Tây phất tay.
Có nàng tự canh giữ, Thất Tinh Tục Mệnh Đăng Trận đương nhiên sẽ xảy vấn đề gì. Mọi đều lui xuống ăn cơm tất niên, còn Tần Lưu Tây thì xếp bằng bên cạnh Tư Lãnh Nguyệt, vận hành đại chu thiên.
Cũng vì huyết chú giải , nàng cảm thấy linh khí ở tộc địa dồi dào hơn , còn tử khí nặng nề, mà là một sự linh động như vạn vật đang hồi sinh.
Chít chít.
Vận hành xong một vòng, Tần Lưu Tây thấy tiếng chim hót líu lo. Nàng mở mắt , thấy một con chim ngũ sắc bay , lượn quanh trận đèn vài vòng, cuối cùng đậu lên đầu gối nàng. Nó ngẩng đầu nàng, còn mật mổ mổ tay nàng.
Tần Lưu Tây , lấy một cái bình nhỏ, đổ một viên kẹo đút cho nó, khiến tiếng chim hót càng thêm vui vẻ.
Mọi ăn cơm xong , thấy Tần Lưu Tây đang chơi đùa vui vẻ với con chim linh vật, khỏi cạn lời.
Đêm Giao thừa vốn nên đón giao thừa, nhưng Tần Lưu Tây đuổi hết nghỉ, một nàng ở canh giữ bên Tư Lãnh Nguyệt.
Nửa đêm, một mùi hương thanh mát, lạnh lẽo chợt thoảng qua. Tần Lưu Tây mở mắt, thấy ngọn đèn Thất Tinh đang khẽ lay động. Đâu đó vọng tiếng pháo nổ, báo hiệu một năm mới đến.
"Năm mới lành, Tư Lãnh Nguyệt."
Tư Lãnh Nguyệt chậm rãi mở mắt. Nhìn đôi mắt sáng như của Tần Lưu Tây, cô nhất thời chút hoảng hốt. Đến khi thần hồn nhập , cô mới mỉm : "Tiểu Tây, năm mới lành."
Cô cử động. Tần Lưu Tây đỡ cô dậy, bắt mạch, : "Mạch tượng định . Chỉ là cơ thể ngươi trải qua đại nạn, thần hồn cũng định hẳn, vẫn cẩn thận tĩnh dưỡng."
Tư Lãnh Nguyệt xòe hai tay . Mọi thứ đều hảo. Cái cảm giác lửa thiêu đốt đó, hệt như một giấc mơ.
cô , đó là mơ.
Cô thật sự nếm trải mùi vị thiêu sống. Da tróc thịt bong, xương cốt như thiêu vụn, cơ thể như búa lớn đập nát, hóa thành tro, chỉ cần một cơn gió là tan biến.
Nghĩ đến cảm giác đó, Tư Lãnh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, rùng . Cô bao giờ nếm trải cảm giác đó một nào nữa.
giờ đây, cô thấy đôi tay vẹn , thon dài trắng nõn, còn hơn cả . Da thịt mịn màng, một vết bỏng, hệt như "thoát thai hoán cốt".
"Ta... xem như tái sinh?" Tư Lãnh Nguyệt Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây gật đầu, vén tóc cho cô: "Đương nhiên. Cô nương , ngươi thắng trận . Từ nay về , ngươi thể ngông cuồng mà sống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-489-tu-nay-cu-ngong-cuong-ma-song.html.]
Ngông cuồng mà sống.
Tư Lãnh Nguyệt bốn chữ , nở một nụ nhẹ nhõm, trong mắt ngập tràn cảm kích: "Cảm ơn ngươi."
Là Tần Lưu Tây cho cô, cho cả Tư gia một cuộc đời mới.
Tần Lưu Tây xua tay: "Đừng mấy lời sến súa đó, nổi da gà, thích ."
"Được, ." Không cần , chỉ cần là đủ.
Tư Lãnh Nguyệt thấy mệt. Tần Lưu Tây liền : "Ngươi mới tỉnh , đừng tốn nhiều tâm sức, nghỉ ngơi . Có gì hãy , ngày tháng còn dài."
"Ừm."
Thư Sách
"Nguyệt nhi? Có Nguyệt nhi tỉnh ? Ta hình như thấy tiếng Nguyệt nhi." Giọng Tư Đồ từ bên ngoài vọng . Ông lập tức xuất hiện mặt hai . Khi thấy con gái thật sự dậy, ông "oa" một tiếng, nấc lên: "Tỉnh thật ! Vợ lừa ! Hu hu..."
Tư Lãnh Nguyệt và Tần Lưu Tây , chút bất đắc dĩ.
Cha (Tư nhè) đúng là giỏi thật!
"Cha."
"Ơi, cha đây." Tư Đồ vội xổm xuống, cẩn thận đưa tay chạm mặt cô. Cảm nhận ấm và sự mịn màng, ông nín , bật : "Ấm , còn sống, là thật ."
Tần Lưu Tây hai hàng nước mũi của ông, khẽ nghiêng đầu, nỡ thẳng.
Tư Lãnh Nguyệt cũng hổ: "Cha, cha lau nước mũi , đừng nữa."
Tư Đồ quệt mũi lung tung: "Cha là do vui quá, vui thật sự! Con , nãy cha mơ thấy con, con bảo con tỉnh , dặn chúng sống cho , bà sẽ ở trời dõi theo."
Tư Lãnh Nguyệt: "Mẹ vẫn thương cha nhất, còn mộng thăm con."
"Đương nhiên , là chồng của bà , bà thương thì thương ai?" Tư Đồ chút đắc ý, nhưng sắc mặt tái nhợt của con gái, ông lo lắng: "Nguyệt nhi, con thật sự chứ?"
"Huyết chú giải, cha cứ yên tâm."
Tư Đồ còn định thêm, Tần Lưu Tây chen : "Ông mà còn lẩm bẩm trong cái đêm đông lạnh với một mới tỉnh dậy, thì con bé cũng thành đấy."
Tư Đồ lập tức ngậm miệng.
"Nghỉ ngơi ." Tần Lưu Tây đỡ Tư Lãnh Nguyệt xuống: "Ngủ . Nói gì cũng quan trọng bằng việc dưỡng đủ tinh thần."
Tư Lãnh Nguyệt quả thật mệt, tâm thần thả lỏng, gần như đặt lưng xuống là ngủ . Tần Lưu Tây đốt thêm một nén hương an thần, lúc mới xoay . Thấy Tư Đồ đang trừng mắt , nàng hỏi: "Sao thế?"
"Ngươi... đối với ai cũng như ?"
Tần Lưu Tây "a" một tiếng: "Ông tưởng là lò sưởi di động ?"
"Gì?"
"Đối với ai cũng thể tỏa ấm ."
Tư Đồ: "..."
Tần Lưu Tây ngoài.
Tư Đồ lẩm bẩm: "Ngươi mà ấm áp như , Nguyệt nhi nó còn thèm lấy chồng sinh con nữa ? Thế thì !"
Tần Lưu Tây thấy tiếng lẩm bẩm của ông. Nàng bước khỏi nhà cũ của Thánh nữ, đang vươn vai thì bỗng cảm thấy hai chân như một bàn tay vô hình níu . "Bịch!" Cả nàng ngã sấp về phía , mặt úp xuống tuyết.
Phì!
Tần Lưu Tây nhổ một miệng tuyết, ngóc đầu dậy, lên bầu trời đen kịt, mắng: "Không nghĩ trò gì mới hơn ? Lại là ngáng chân!"