Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 488: Ngươi phải làm một 'tai họa'
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:49:36
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiệp hỏa tắt, tội nghiệt thanh tẩy. Lời nguyền trăm năm của dòng dõi Tư gia cuối cùng cũng chờ đến hóa giải.
Tại khu mộ tổ của tộc địa Tư gia, vô linh hồn phảng phất như thoát khỏi gông cùm xiềng xích giam cầm bấy lâu, hóa thành những đốm sáng bay về phía chân trời.
Từng luồng linh khí từ đại trận hộ tộc lặng lẽ sinh . "Thánh hoa" trăm năm nở, nay bỗng rực rỡ khoe sắc giữa đêm tuyết.
Chít... chít... chít!
Những con chim ngũ sắc từ góc nào bay , cất tiếng hót líu lo vui vẻ, đậu nóc nhà cũ của Tư Khánh.
Lão tộc trưởng phủ phục mặt đất, kích động đến nước mắt lưng tròng. Cuối cùng, ông cũng thể yên lòng gặp Thánh nữ.
Trong phòng, Tần Lưu Tây đặt Tư Lãnh Nguyệt, một bộ trung y sạch sẽ, chính giữa Thất Tinh Tục Mệnh Đăng Trận. Chậu tắm Phong Tu dọn , còn tro cốt trong trận pháp Đằng Chiêu dùng bình sứ thu .
Tư Đồ mặt cắt còn giọt máu, quỳ bò lết , con gái bất tỉnh nhân sự trong trận pháp, lòng ông hoảng loạn, lắp bắp hỏi: "Quan chủ, là... thành công ? Sao Nguyệt nhi nhà vẫn tỉnh?"
Thư Sách
Thanh Lam quan chủ : "Nghiệp hỏa thiêu đốt, niết bàn tái sinh, chuyện đơn giản. Ba hồn bảy phách của cô đều chịu chấn động nên trở nên vô cùng suy yếu. Muốn thật sự tái sinh, quan trọng nhất là hồn phách tẩm bổ và hòa hợp với thể xác."
"Vậy... liệu tỉnh ?"
Thanh Lam quan chủ im lặng một lúc : "Cô dù cũng mang dòng m.á.u của vu nữ. Hiện giờ huyết chú giải, cửa ải khó khăn nhất vượt qua, bần đạo tin rằng cô sẽ dễ dàng từ bỏ."
Tư Đồ siết chặt pho tượng đất trong tay. Ông nhiều như , nhưng vẫn gì chắc chắn, nghĩa là thể xác định . Mắt ông cay xè, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tần Lưu Tây dán Cố Hồn Phù trong trận, treo thêm mấy miếng ngọc dưỡng hồn tẩm bổ lên Tư Lãnh Nguyệt, sang tử của : "Con còn nhớ Tĩnh Tâm Thần Chú ?"
Đằng Chiêu gật đầu.
"Niệm , niệm nhiều ." Tần Lưu Tây chỉ cái bồ đoàn bên cạnh: "Ngồi ngay đây, tu luyện niệm kinh."
Đằng Chiêu hai lời, lập tức xếp bằng xuống, bắt đầu niệm chú. Từng câu từng chữ rõ ràng, giọng trong trẻo ấm áp vang vọng khắp căn phòng.
Tần Lưu Tây thì mặt Tư Lãnh Nguyệt, hai tay kết ấn, đ.á.n.h bảy pháp quyết liên tiếp lên cô.
Thanh Lam quan chủ nhịn , liền mở Thiên Nhãn. Vừa , ngài khỏi than thở: "Tư cô nương thật may mắn."
"Sao ?" Tư Đồ vội hỏi.
Thanh Lam quan chủ khẽ : "Bất Cầu sư điệt (cháu) san sẻ một ít công đức kim quang của cho cô . Có công đức bảo vệ, thần hồn của cô sẽ mạnh mẽ hơn, cơ hội tỉnh cũng lớn hơn." Ngài bức tượng Thánh nữ trang nghiêm giữa nhà, lẩm bẩm: "Nói chừng Tư cô nng còn thể nhận một phen tạo hóa."
Công đức kim quang tu luyện hề dễ dàng, ai cũng nỡ cho . Tần Lưu Tây nỡ, cho , cho quỷ, dù rằng chính bản nàng còn cần nó hơn.
Tư Đồ ngẩn , ông Tần Lưu Tây, con gái .
Tư Lãnh Nguyệt từng , cô tin nàng. Con gái ông lầm .
Tư Đồ sờ sờ tờ khế đất trong ngực, ánh mắt nóng rực.
Tần Lưu Tây mở mắt, công đức kim quang hòa thần đài (linh hồn) của Tư Lãnh Nguyệt, nàng đưa tay điểm nhẹ lên trán cô, : "Những gì cần đều , tiếp theo dựa chính ngươi. Ngươi cố gắng lên đấy."
Nàng bước khỏi Thất Tinh Đăng Trận, lảo đảo suýt ngã.
Phong Tu lập tức đỡ lấy nàng. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tay lạnh ngắt, cau mày: "Ngươi chứ?"
Vì để giải cái huyết chú , nàng bao nhiêu việc, còn tiếc gánh chịu thiên phạt. Có đáng ? Nếu đổi là , nàng vì mà những chuyện ?
Môi Tần Lưu Tây chút tái nhợt, hai mắt nàng híp . Nàng thấy kim quang từ ngoài phòng bay tới, đáp xuống linh đài của . Đó là lòng cảm kích của cả tộc Tư gia. Cũng mấy đốm sáng đáp xuống Đằng Chiêu, Phong Tu và Thanh Lam quan chủ, chỉ là nhiều bằng.
"Chuyến lỗ." Tần Lưu Tây thở phào.
Thanh Lam quan chủ thấy rõ, khỏi than thở, nội tâm vài phần kích động.
Một tia sáng từ cửa sổ rọi . Tần Lưu Tây : "Trời sắp sáng ."
"Phải ."
Tần Lưu Tây nắm cổ tay Phong Tu: "Thay canh chừng Thất Tinh Đăng Trận, đừng để nó tắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-488-nguoi-phai-lam-mot-tai-hoa.html.]
"Tại ... Tiểu Tây!" Phong Tu hoảng hốt ôm lấy Tần Lưu Tây đang ngất lịm.
Thanh Lam quan chủ bước lên, bắt mạch cho nàng: "Là do dùng sức quá độ mà kiệt sức. Cứ để cô ngủ nghỉ một lát."
Phong Tu bế Tần Lưu Tây đặt thẳng lên giường trong nhà. Thấy Đằng Chiêu cũng theo , liền : "Không việc của ngươi, niệm kinh của ngươi ."
Đằng Chiêu im.
"Ngươi quên nàng dặn ngươi thế nào ? Ngươi công sức của nàng đổ sông đổ bể hết ?" Phong Tu trừng mắt: "Yên tâm, sư phụ ngươi là 'tai họa', c.h.ế.t ."
Đằng Chiêu lẳng lặng . (Ngươi thả lỏng nắm đ.ấ.m đang nắm chặt hẵng . Vẻ khẩn trương bán ngươi .) Cậu ngoài.
Phong Tu lúc mới , lấy một bình ngọc từ trong n.g.ự.c , đổ một viên đan d.ư.ợ.c nhét miệng nàng, thở dài: "Ngươi ngàn vạn đừng thánh nhân, 'tai họa'. 'Tai họa' mới sống ngàn năm."
Một câu thôi: cần c.h.ế.t, sống thật lâu.
Như , bọn họ mới thể bầu bạn cùng thật nhiều năm.
Phong Tu nghĩ , bỗng nhiên nhận một chuyện. Tần Lưu Tây chung quy chỉ là phàm nhân. Thế giới cũng thế giới huyền huyễn gì, cho dù nàng tu đạo, tu vi cao, thì trăm tuổi, hai trăm tuổi, tuổi thọ cũng sẽ cạn kiệt? Hay là... thể đắc đạo phi thăng?
Hắn nhất thời chút hoảng loạn. Trăm năm thời gian, chớp mắt là qua. Đến lúc đó, chẳng lẽ sẽ một , , một "yêu", cô độc thế giới nhàm chán thăng trầm ?
Ánh mắt Phong Tu sâu thẳm. Hắn gọi yêu đan của . Nếu như đem nó cho nàng, nàng thể trường sinh ?
Phong Tu vội lắc đầu, thu yêu đan . Hắn mà dám tự tiện bậy, e là nàng sẽ giống như , thiêu c.h.ế.t luôn! Tốt nhất là đừng tự tìm đường c.h.ế.t.
Đắp chăn cho nàng xong, Phong Tu ngoài, theo lời nàng dặn, canh giữ trận đèn.
Trời dần hửng sáng. Trong phòng, bức chân dung Thánh Nữ treo trận pháp phảng phất linh quang lướt qua.
Tư Lãnh Nguyệt đang hôn mê, nhưng linh hồn như triệu hồi, giữa một màn sương trắng mờ mịt. Mãi đến khi sương mù tan , mắt cô xuất hiện một nữ tử dung mạo hao hao giống .
"Thánh nữ đại nhân." Tư Lãnh Nguyệt nhận đó: "Người... c.h.ế.t?"
"Ta c.h.ế.t. Đây chỉ là một sợi tàn niệm của lưu trong bức họa. Tư gia suy tàn trăm năm, cuối cùng cũng tìm đường sống." Tư Khánh mỉm : "Huyết chú giải, trong ngươi giờ là dòng m.á.u 'Bạch Vu'. Dòng m.á.u do ngươi truyền cho hậu thế."
Tư Lãnh Nguyệt ngẩn . Đây là cô Vu nữ ?
"Năm đó dùng Đại Diễn Thệ để trộm thiên cơ, thấy rằng sẽ ác quỷ xuất thế, thiên hạ đại loạn. Vu nữ của Tư gia phò trợ 'Cứu Thế Chi Tử', gánh vác việc thiên hạ, để tích lũy công đức. Ngươi dám nhận?"
Tim Tư Lãnh Nguyệt đập loạn. Ai là Cứu Thế Chi Tử?
"Là... cô ?"
Tư Khánh mỉm .
Tư Lãnh Nguyệt ngẩng đầu, kiên định : "Nàng về , theo về đó."