Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 483: Tư Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện
Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:31:02
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây mấy mặt, mặt mày ai nấy cũng xanh trắng vì lạnh, đang bưng bát canh gừng húp sùm sụp. Nàng c.ắ.n hạt dưa rang kêu "tách tách", ung dung xem kịch vui.
Hùng Nhị nốc cạn bát canh gừng, cảm giác như sống , thở phào một . Hắn nào đó đang vắt chân chéo, ung dung c.ắ.n hạt dưa, khóe miệng khỏi giật giật.
Ngươi xem kịch cần lộ liễu thế .
Tần Lưu Tây nhổ vỏ hạt dưa, : "Các ngươi chạy nạn đến đây đấy ?"
Cảnh Tiểu Tứ: "..."
Chạy nạn? Chuẩn cần chỉnh. Chuyến của bọn họ khác gì chạy nạn ?
"Còn tại ngươi ! Hôm đó là , bọn còn kịp cảm tạ." Hùng Nhị giải thích: "Nghe Ô Dương tộc trưởng ngươi ở Thanh Bình Quan tại Li Thành, bọn mới tìm đến đây. Dọc đường xui xẻo đủ đường, ngươi , khỏi Tương Nam là đủ thứ chuyện..."
Hùng Nhị "blah blah" một hồi, kể lể về chuyến thê t.h.ả.m của họ, gần như là than trời đất.
Cảnh Tiểu Tứ thấy Tần Lưu Tây hóng chuyện mặt, khỏi thấy nóng mặt. Hắn đá chân Hùng Nhị: "Thôi , ' hùng nhắc chuyện xưa', ngươi kể lể mấy cái đó gì, sợ chê ."
Hùng Nhị: "Ta ấm ức thì , ? Ngươi đúng là bá đạo!"
Cảnh Tiểu Tứ định mắng , nhưng hắt xì hai cái.
Thư Sách
"Rốt cuộc các ngươi lặn lội đến đây để gì? Đặc biệt là ngươi," Tần Lưu Tây lạnh lùng : "Nhìn cái mặt xanh xao vàng vọt kìa. Lần con cổ trùng tàn phá hết cơ thể ngươi là do ngươi mạng lớn, kịp thời lấy nó thôi. Đã chịu bồi bổ cẩn thận, còn lặn lội đường xa, tưởng cơ thể bằng sắt ?"
Đồ yếu ớt thì nên ở nhà mà bồi béo .
"Đương nhiên là đến quyên tiền công đức cho các ngươi . sắp Tết mà đạo quan mở cửa ?" Hùng Nhị ngoài, thấy một bóng khách hành hương nào.
Cảnh Tiểu Tứ đ.á.n.h đầu một cái: "Đồ ngốc, mù ? Lúc thấy đang khuân vác, sửa chữa đấy ?"
"Cảnh Tiểu Tứ, ngươi còn đ.á.n.h nữa, đ.á.n.h ngu , lấy vợ, ngươi đền cho đấy." Hùng Nhị lườm .
Cảnh Tiểu Tứ liếc bằng ánh mắt " đồ thiểu năng".
Tần Lưu Tây tủm tỉm: " , đạo quan đang sửa chữa, xây thêm lầu mới nên tạm thời đóng cửa. Khi nào sửa xong sẽ mở . nếu quyên tiền công đức thì vẫn . Các vị lòng thành, đích dẫn các ngươi ."
Hai nghỉ ngơi xong, liền dậy, theo Tần Lưu Tây chính điện, ngắm bài trí bên trong. Giữa điện là một pho tượng Tổ sư gia bằng vàng uy vũ. Phía là nhiều tượng thần nhỏ hơn, cùng với các vật trang trí như phù bài. Tần Lưu Tây giới thiệu, đây đều là những vật hưởng hương khói, sẽ tín chúng thành kính đến thỉnh tượng thần về thờ phụng trong nhà, hoặc thỉnh bùa bình an về hộ .
Trước tượng vàng là một lư hương lớn. Tần Lưu Tây tự tay lấy ba nén hương to bằng ngón tay, châm lửa, dạy họ cách dâng hương. Đợi họ dâng hương xong, nàng : "Các vị cũng thể thắp đèn trường minh để cầu phúc cho cha , chị em."
Hùng Nhị: "Ta thắp!"
Cảnh Tiểu Tứ mím môi, : "Ta thắp."
Tay Hùng Nhị khựng , sang, cúi đầu thở dài.
"Thắp cho cố nhân cũng ." Tần Lưu Tây .
Tim Cảnh Tiểu Tứ run lên, đổi ý: "Vậy thắp hai ngọn."
Tần Lưu Tây dẫn họ thắp đèn. Hùng Nhị lôi hết ngân phiếu nhét hòm công đức, gãi đầu ngượng: "Dọc đường tiêu nhiều quá, còn nhiều ngân phiếu. Đợi lát nữa thành đến tiệm đổi tiền, sẽ lấy thêm."
"Lòng thành là , các vị tùy tâm." Tần Lưu Tây . "Hai vị lặn lội đường xa đến dâng hương, Tổ sư gia sẽ phù hộ."
Hùng Nhị khờ khạo.
Ra khỏi đại điện, Tần Lưu Tây cũng giữ họ . Nàng bắt mạch cho từng , đặc biệt là Cảnh Tiểu Tứ, kê cho một toa t.h.u.ố.c bồi bổ cơ thể, cùng họ trở về thành.
"Trên núi lạnh, đang xây dựng, bất tiện. Sắp Tết , nghĩ các ngươi cũng đón Tết ngoài đường. Ở Li Thành nhiều tiểu viện thanh tĩnh, hoặc các khách điếm cũng sân riêng cho thuê."
Hùng Nhị hỏi: "Vậy còn ngươi? Không ngươi ở núi ?"
"Ta đương nhiên là về phủ ." Tần Lưu Tây : "Tết nhất, ở núi hít gió lạnh chắc?"
Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-483-tu-lanh-nguyet-xay-ra-chuyen.html.]
Ngươi đại nghịch bất đạo như , Tổ sư gia nhà ngươi đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi đúng là ngài quá hiền !
Tần Lưu Tây : "Ta cái cửa hàng tên là Phi Thường Đạo ở phố Hồng Bạch, phường Thọ Hỉ. Các ngươi việc thì qua đó tìm, nhưng Tết thì cũng mở cửa."
Cái gì? Ngươi là đạo trưởng mà còn mở cửa hàng? Lợi hại.
Tần Lưu Tây xong liền ung dung rời . Nàng lên núi vốn là vì chuyện Tàng Kinh Lâu, ngờ đụng Hùng Nhị và Cảnh Tiểu Tứ từ Tương Nam tìm đến.
Nhìn thấy họ, nàng nhớ đến Tư Lãnh Nguyệt. Từ lúc chia tay ở Tương Nam, nàng cũng gặp , giờ cô .
Hùng Nhị thấy Tần Lưu Tây là , khỏi Cảnh Tiểu Tứ. Vậy là chúng lặn lội đường xa, trải qua bao kiếp nạn đến đây, chỉ để dâng hương với bỏ tiền công đức thôi ? "Giờ chúng gì đây?"
Cảnh Tiểu Tứ bực bội: "Tìm nhà trọ, tìm khách điếm chứ ! Ta ăn Tết ngoài đường ." Hắn dừng một chút: "Ta nhớ Tử Thật thế thúc (chú) của nhà họ Đường cũng mở học quán ở Li Thành, chúng cũng nên đến bái phỏng một phen."
Dù cũng đến , cứ ở Li Thành chơi một thời gian.
Thanh Châu, Tư gia.
Tư Lãnh Nguyệt day day trán, hiệu cho thị nữ A Trà bên cạnh tiễn thanh niên còn hơn cả nữ nhân mắt ngoài. Đây là thứ mấy ?
Ánh mắt thanh niên lộ vẻ buồn bã, chút cam lòng. Hắn c.ắ.n môi, tiến lên một bước: "Gia chủ, thể hầu hạ ngài thật ."
Tư Lãnh Nguyệt phất tay: "Ta hiện tại tâm tư đó. Ngươi đến chỗ quản gia lĩnh chút tiền, tìm một tâm đầu ý hợp mà cưới vợ ."
Sắc mặt thanh niên tái , còn gì đó, nhưng A Trà mời ngoài.
Bọn họ , Tư Đồ liền xông : "Nguyệt nhi, cũng ? Trông như hoa, đứa bé sinh nhất định sẽ xinh ."
Tư Lãnh Nguyệt cạn lời: "Cha, con , chờ con giải lời nguyền tính."
"Con xem, nếu con giải lời nguyền , e là tiêu chuẩn chọn của con càng cao." Tư Đồ : "Vạn nhất thành công..."
"Cha!"
"Phỉ phui phui, nhất định sẽ thành công! Cha chỉ nghĩ, là con sinh một đứa bé , hẵng giải lời nguyền. Đến lúc đó, lời nguyền cũng giải , mà thừa kế cũng , chẳng vẹn cả đôi đường ?"
Tư Lãnh Nguyệt thấy đầu đau giật giật: "Cha, con thật sự thời gian và tâm tư cho chuyện đó. À, đây là khế đất, cha cầm lấy. Nếu chuyện gì, cha hãy đưa mỏ ngọc cho Tây Tây."
Sắc mặt Tư Đồ tái : "Nguyệt nhi?"
"Mỏ ngọc với con cũng tác dụng gì lớn, chỉ là khai thác trang sức. Tây Tây thể khiến nó phát huy tác dụng hơn." Tư Lãnh Nguyệt : "Con chỉ là đề phòng vạn nhất thôi."
Tư Đồ xong, mắt đỏ hoe: "Lời nguyền ... là đừng giải nữa."
"Cha." Tư Lãnh Nguyệt dậy, định an ủi ông vài câu, nhưng bỗng thấy trời đất cuồng, mắt tối sầm, mềm nhũn ngã ngửa .
"Nguyệt nhi! Con ? Đừng dọa cha!" Tư Đồ thất kinh, hét lên: "Người ! Mau gọi ! Đi mời đại phu! Mau mời Thanh Lam quan chủ!"