Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 482: Đạo chích ở đâu ra vậy?

Cập nhật lúc: 2025-11-12 05:31:01
Lượt xem: 54

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đinh Thủ Tín đoán sai. Ông chịu "hao tài tránh tai", đưa tiền công đức, thì Tần Lưu Tây liền thu tay .

Tối đến, Tần Lưu Tây liền đến Đinh phủ thu mấy lá bùa, thuận tiện lén một hồi. Thấy bọn họ kiêng dè đoán già đoán non về , nàng mới thong thả rời . Có kiêng dè là . Như bọn họ mới hành sự cẩn thận, dám tìm đường c.h.ế.t bậy nữa.

Đến ngày thứ hai, nhà họ Đinh quả thật cho mang ít d.ư.ợ.c liệu và lễ vật năm mới đến, nhưng đều Tần gia trả , là "vô công bất thụ lộc". Điều nhà họ Đinh tức thôi. Nhà họ Tần rõ ràng là định cho bọn họ một lối thoát, cũng chẳng thèm nể mặt họ.

May mà, kể từ đó, còn chuyện xui xẻo nào xảy nữa. Người bệnh đều khỏi, thể cũng còn cảm giác nặng nề, mệt mỏi như mấy hôm . Sự chênh lệch rõ rệt khiến thở phào nhẹ nhõm, thêm buồn bực, cẩn trọng. Rõ ràng như , tuyệt đối là do con yêu đạo Tần Lưu Tây âm thầm tay.

Nàng thật sự bản lĩnh đó.

Đinh Thủ Tín nghĩ đến đây, lập tức lệnh cho bộ Đinh gia, tuyệt đối gây xung đột với Tần gia, nếu sẽ nghiêm trị theo gia pháp. Người nhà họ Đinh dù khó chịu đến cũng chỉ thể tuân lệnh. Ai dám đối đầu trực diện với yêu đạo chứ?

Không còn nhà họ Đinh gây sự, cuộc sống của Tần gia trở về yên ắng. Nếu Tần lão thái thái vẫn bình phục hẳn, lẽ nghĩ màn kịch nhà họ Đinh kiêu ngạo đến cửa hôm đó chỉ là một giấc mơ.

Mà ở Tây Bắc xa xôi, mấy đàn ông Tần gia tiểu viện rộng rãi, sạch sẽ mắt, đều cảm thấy như đang mơ.

Nhà mới, dột, mấy gian phòng, đủ cho cả nhà sáu bọn họ ở. Còn cả bếp riêng. Tiểu viện chỉ cách giếng nước một con phố, vô cùng tiện lợi.

Tần Bá Khanh mặt còn tái nhợt, dám tin hỏi vị quản sự dẫn họ đến: "Triệu quản sự, đây thật là nhà cho chúng ?"

"Sao thế, chê nó đủ tươm tất ?" Triệu quản sự liếc ông .

Tần Bá Khanh vội lắc đầu: "Không , chỉ là tiểu nhân thấy tài đức gì..."

Chỗ ở cũ của họ cũng tạm ở , nhưng so với nơi thì đúng là một trời một vực. Mà ông , chỉ là một tên tạp dịch, quản sự sắp xếp cho ông chỗ ở như ?

Không những thế, cả nhà còn công việc và nhẹ nhàng hơn. Đại ca kế toán ở tửu lầu, nhị ca kém hơn một chút, nhưng cũng cần công việc khai mỏ nguy hiểm, mà chỉ công việc bưng bê ở quán rượu. Còn chính ông , thì Triệu quản sự giữ chân chạy vặt.

Triệu quản sự mấy đàn ông một già mấy trẻ mặt, : "Chẳng qua là chịu ơn khác nhờ vả, chiếu cố một chút thôi."

Tài đức gì chứ? Đương nhiên là do tổ tiên phù hộ, nhà phúc sinh một cô cháu gái .

"Chịu ơn khác nhờ vả?"

Tần Nguyên Sơn gù lưng bước lên, chắp tay: "Không vị ân nhân tên họ là gì? Để tương lai chúng còn báo đáp."

Triệu quản sự : "Khi nào nên , các sẽ . Cứ an phận sống, đừng gây sự là . Còn Tần Bá Khanh ngươi..."

Ông liếc cánh tay áo bên trái trống của Tần Bá Khanh: "Ăn Tết xong thì theo chân chạy vặt. Đương nhiên, nếu chấp nhận nổi sự chênh lệch từ một đại lão gia biến thành kẻ sai khiến, thì đến cũng ."

Tần Bá Khanh vội : "Triệu quản sự cất nhắc, tiểu nhân nào dám từ."

Triệu quản sự gật đầu, tháo túi tiền bên hông ném cho ông : "Sống cho qua cái Tết . À, trong đó còn thư nhà Tần gia gửi tới."

Nói xong, ông định rời , Tần Bá Khanh vội tiễn ông cửa.

Đợi Triệu quản sự , mấy . Tần Nguyên Sơn : "Không là ai đang âm thầm giúp đỡ chúng . Thôi, như lời Triệu quản sự, khi nào nên sẽ . Lão Tam, con theo Triệu quản sự, nhớ lanh lợi một chút. Đi thôi, xem nhà gửi thư gì."

Cả nhà đỡ nhà mới. Nhìn căn nhà sạch sẽ, rộng rãi, sự u ám bao trùm họ bấy lâu dường như tan ít.

Thư Sách

Nếu đổi, e là họ sẽ ở đây nhiều năm, hoặc là... cả đời.

Tuyết lớn bay lả tả. Rất nhiều nơi ở Đại Phong đều tuyết lớn, cũng vì ít đoạn đường tắc nghẽn.

Dưới chân núi Thanh Bình Quan, mấy mặc áo choàng dày, cưỡi ngựa, thấy đạo quan sườn núi, suýt nữa thì mừng đến phát .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-482-dao-chich-o-dau-ra-vay.html.]

Cuối cùng cũng đến nơi.

Soạt.

Rèm xe ngựa vén lên, lộ một khuôn mặt đầy râu. Người nọ thấy đỉnh điện lấp lánh ánh vàng, đ.ấ.m mạnh thành xe.

Trong xe, một nam tử gắt lên: "Hùng Nhị, ngươi mà đ.ấ.m mạnh nữa là cái xe duy nhất cũng tan tành đấy."

Hùng Nhị hít hít cái mũi đỏ ửng vì lạnh, : "Ngươi thể để kích động một chút ? Cuối cùng cũng tới ! Cảnh Tiểu Tứ, nếu đến kịp, e là chúng ăn Tết dọc đường, thì thê t.h.ả.m quá, hu hu."

Cảnh Tiểu Tứ hừ một tiếng, liếc cái đỉnh vàng: "Kéo rèm xuống mau, lạnh c.h.ế.t ." Vừa , hắt xì hai cái.

Từ Tương Nam đến Thanh Bình Quan, họ hơn hai tháng trời. Chuyến vô cùng trắc trở, nghỉ vì bệnh thì cũng tuyết lớn chặn đường. Có đoạn, xe ngựa trượt xuống mương, hỏng mất một chiếc, xui xẻo thể tả.

Cả đoàn hành cho đến mức hoài nghi nhân sinh. Cảnh Tiểu Tứ, một công tử bột, cũng hành cho hết cả tính khí. Nếu đường về kinh còn khó hơn, bỏ về phủ từ lâu .

Trước mắt, cuối cùng cũng tới. Đừng Hùng Nhị, ngay cả Cảnh Tiểu Tứ cũng thấy .

"Đến Thanh Bình Quan , nhất định bảo Tần cô nương điều trị thể cho chúng , chuyến hành c.h.ế.t bọn ." Hùng Nhị xoa tay .

Cảnh Tiểu Tứ thầm nghĩ, ai mà chứ. Mùa đông năm nay cũng lạnh hơn năm, là tuyết lành báo hiệu năm mới bội thu, nhưng nhiều quá thì thành thiên tai.

Đoàn điều khiển xe ngựa chạy lên con đường núi, nhưng càng càng thấy vắng vẻ, một bóng . Đến khi dừng ở cổng , cửa vẫn đóng chặt.

"Không lẽ hương khói vượng, đạo quan đóng cửa ?" Hùng Nhị kêu lên t.h.ả.m thiết. Bọn họ thể xui xẻo đến thế chứ!

Cảnh Tiểu Tứ vỗ một cái: "Nói bậy gì đấy, đỉnh vàng sáng chói thế , đóng cửa ? Song Kỳ, các ngươi gõ cửa."

Người tên Song Kỳ , bước lên đập cửa rầm rầm, nhưng ai .

"Hay là trèo tường xem thử?" Hùng Nhị tường cao, hăm hở.

Không đợi Cảnh Tiểu Tứ trả lời, lùi mấy bước, lấy đà trèo lên tường. Vừa lên tới đỉnh tường, một giọng thanh lãnh vang lên:

"Đạo chích ở , trộm đồ mà trộm đến cả đạo quan ?"

Hùng Nhị giật run rẩy, ngã thẳng từ tường xuống, dập mặt xuống đất.

Vận xui đúng là hết mà. Mẹ ơi, đau quá!

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...