Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 480: Ta điên lên chính mình đều sợ!

Cập nhật lúc: 2025-11-12 04:25:18
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tại hạ chính là Bất Cầu."

Lời của Tần Lưu Tây thốt , Tạ thị thấy vẻ mặt vợ chồng Đinh Thủ Tín sững sờ như sét đánh, khỏi kéo tay áo Cố thị, thì thầm: "Bọn họ thế? Trông như mất hồn."

Cố thị lắc đầu, liếc Tần Lưu Tây, trong lòng thầm đoán. Chắc là Tây Nhi ngầm gì đó nên mới dọa bọn họ. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

Đinh Thủ Tín Tần Lưu Tây. Nàng rõ ràng đang nhếch mép , nhưng nụ đó tràn ngập ác ý.

"Ngươi... ngươi chính là thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan, vị Bất Cầu đại sư đó?" Đinh phu nhân hét lên chói lói, vẻ mặt thể tin nổi.

Cái vị đại sư tuổi còn trẻ, bản lĩnh cao cường, Tiêu thứ sử và Vu Khâu Tài xem là thượng khách, mặt giúp Tần gia... hóa chính là bản nàng?

Một nữ đạo sĩ!

Cảm giác của Đinh phu nhân lúc hệt như nuốt ruồi. Bọn họ cứ ngỡ Tần Lưu Tây quen vị đạo sĩ đó nên mới giúp đỡ, ai ngờ... chính nàng tự mặt giúp .

Nàng ... lợi hại đến thế ? Thật sự là nàng tay với nhà ?

Nghĩ đến chuỗi xui xẻo đường , Đinh phu nhân Tần Lưu Tây như thấy quỷ, ánh mắt đầy kiêng kỵ, sợ hãi. Bà bất giác lùi hai bước.

Người cũng kiêng kỵ kém chính là Đinh Thủ Tín, kẻ lăn lộn chốn quan trường bấy lâu. Ngay từ lúc gặp, ông Tần Lưu Tây đơn giản. Đến khi chuyện, nhận thức càng rõ. Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, đối mặt với một quan viên lâu năm mà hề sợ hãi, ngược còn kiêu ngạo, bễ nghễ. Nàng gửi về nhà cũ từ nhỏ, hề vẻ rụt rè, nhỏ mọn.

vì nàng là một nữ đạo sĩ chính thống, là thiếu quan chủ sắp kế thừa đạo quan ? Đó là sự tự tin của nàng? Hay bản lĩnh cao cường mới chính là sự tự tin của nàng!

"Đại sư chỉ là quá khen, dám nhận. nếu ngài hỏi chuyện khác, thì đúng là ." Tần Lưu Tây nhạt, Đinh Thủ Tín: "Cho nên, lời khuyên của dành cho các vị là thật lòng: Tích đức việc thiện, hao tài tránh tai ương."

"Ngươi... ngươi nguyền rủa nhà chúng ?" Giọng Đinh phu nhân run rẩy.

Cái gì, nguyền rủa? Tạ thị trợn tròn mắt Tần Lưu Tây. Lợi hại thật, đại chất nữ của !

Đinh phu nhân liền thấy quá thẳng, mặt tái . Đinh Thủ Tín lườm bà , quát: "Nói bậy bạ gì đó! Thanh Bình Quan là đạo quan chính thống, chuyên trừ tà ma, thể chuyện ác độc như , sợ trời đ.á.n.h sét đ.á.n.h ?"

Lời một lời hai nghĩa, là thăm dò, là c.h.ử.i xéo.

Tần Lưu Tây bực ư?

"Đinh đại nhân sai . Ngài hỏi là , chứ đạo quan của . Thanh Bình Quan , nghĩa là . Còn chuyện sét đ.á.n.h , nhân với quả, nhân thì mới quả, ông trời tự công đạo." Tần Lưu Tây híp mắt: "Mà ác độc , còn xem ai ép ."

Đinh Thủ Tín sa sầm mặt: "Thanh Bình Quan cũng bản lĩnh thật, nuôi dạy một thừa kế như ngươi."

" là như ." Tần Lưu Tây hổ mà tự khoe: "Ta mà bản lĩnh, thì cũng đến lượt thiếu quan chủ!"

Mọi : Mặt lớn, mà khẩu khí thì lớn thật!

Tạ thị thầm nghĩ: Con nhóc còn hổ hơn cả .

Đinh Thủ Tín chằm chằm nàng: "Ngươi ngông cuồng như , sợ mang kiếp nạn cho Thanh Bình Quan ? Dưới gầm trời đều là đất của vua, dân nào mà dân của Thiên tử. Thanh Bình Quan dù cũng sự thống trị của vương triều, chịu sự quản hạt của quan phủ."

Đây là cảnh cáo, cũng là uy hiếp!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-480-ta-dien-len-chinh-minh-deu-so.html.]

Thư Sách

Tần Lưu Tây bật , nhưng nụ chạm đến đáy mắt: "Là do còn nhỏ , mà như... đại nhân đang cảnh cáo , là đang dạy cách ?"

Lòng Đinh Thủ Tín dấy lên một cỗ lạnh lẽo.

"Đại nhân cũng từng gọi tổ phụ một tiếng lão sư. Nể tình đó, dạy đại nhân một câu: Ngàn vạn đừng đắc tội đạo trưởng bản lĩnh. Bọn họ mà điên lên, là sẽ kéo cả hậu thế của kẻ thù chôn cùng đấy. Mà ," (nàng ngừng ) " điên lên, ngay cả chính cũng sợ!"

Đinh phu nhân vội che miệng, hoảng sợ Tần Lưu Tây. Con nhỏ đúng là đồ điên!

Đừng là hai vợ chồng họ Đinh, ngay cả Vương thị và những khác cũng nín thở. Tạ thị tấm lưng của Tần Lưu Tây, cũng cái khí thế ép tới mức bỏ chạy. Con nhóc ... quá tà môn!

Đinh Thủ Tín bỗng gượng : "Ha ha, xem cháu kìa, đùa một câu cũng . Thế thúc (chú) đây chỉ đùa cháu vài câu thôi."

Tần Lưu Tây giả vờ vỗ ngực: "Thật ạ? Ta còn tưởng ngài cảnh cáo !"

"Sao thể! Giao tình hai nhà chúng nhà bình thường so ?" Đinh Thủ Tín móc từ trong tay áo mấy tờ ngân phiếu, đưa qua: "Đã là hành thiện tích đức, chút tiền công đức , xem như thế thúc quyên cho đạo quan việc thiện."

Đinh phu nhân liếc mắt : năm tờ, mệnh giá một trăm lượng. Cứ tưởng Tần Lưu Tây cũng sẽ từ chối như Vương thị, ai ngờ nàng nhận luôn, tít mắt: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Đại nhân lòng thiện, vận xui chắc chắn sẽ dừng ."

Đinh phu nhân: "..."

Đinh Thủ Tín nàng thật sâu, mà như : "Vậy mượn lời của cháu."

"Người , tiễn khách." Tần Lưu Tây hô lên.

Lý tổng quản lập tức bước , cung kính cúi .

Đinh Thủ Tín hít sâu một : "Vậy phiền nữa, cáo từ. À , tiệc tất niên của Đinh phủ, đến lúc đó sẽ đưa thiệp mời, mong các vị nể mặt đến dự."

Tần Lưu Tây chỉ , .

Đinh Thủ Tín xoay , nụ giả lả lập tức biến mất, mặt đen sì rời .

Bọn họ , Vương thị vội bước lên: "Tây Nhi, chứ?"

"Không . Đinh Thủ Tín là kẻ tham sống sợ c.h.ế.t. Dù là vì danh vì mệnh, ông cũng dám gì Tần gia ." Tần Lưu Tây thản nhiên . Nếu ông dám, thì trả giá tương xứng.

Tạ thị cũng mon men đến, ngân phiếu trong tay Tần Lưu Tây: "Ngân phiếu ..."

Tần Lưu Tây đút ngay ngực: "Nhị thẩm, đây là tiền công đức cho đạo quan. Thím định lấy đấy chứ?"

Tạ thị nghẹn họng, sang Vương thị: "Đại tẩu, bọn họ bồi thường chúng một cái cửa hàng để xin , lấy? Đây là chúng đáng nhận mà."

"Sao đáng nhận?" Tần Lưu Tây Vương thị: "Nếu họ đập phá cửa hàng Tần gia, khiến nó kinh doanh nữa, thím thể nhận. cửa hàng vẫn còn đó, thím nhận cửa hàng gì? Nhị thẩm, những thứ, cháu khuyên thím đừng tham cái lợi nhỏ. Người đưa là nhận ngay, chừng thứ đó chính là mua vận may và cả mạng của thím đấy."

"Ý cháu là ?"

Tần Lưu Tây : "Ý là, kẻ sẽ tìm tà sư phép, cố ý tìm 'thế mạng đổi vận'. Ai nhận 'lợi lộc' đó, chính là ngầm đồng ý thế mạng cho đối phương. Chuyện , cháu mới gặp một vụ. Tên xui xẻo đó chỉ nhặt một túi bạc dùng để phép mà suýt mất mạng."

Tạ thị mặt tái mét, lùi mấy bước. Thím cầu xin cháu đừng nữa, đáng sợ quá!

Loading...