Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 47+48
Cập nhật lúc: 2025-10-06 09:12:06
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 47: Lên mặt giảng quy củ
Không sai, theo suy nghĩ của Tần Minh Nguyệt và các cô, Tần Lưu Tây, từ nhỏ sống ở nhà cũ (ở quê), chính là một thôn cô (cô gái nhà quê).
Trước đây các nàng còn nghĩ, Tần Lưu Tây chỉ sống ở cái nơi bé nhỏ là Li Thành, thì giờ dù về Thịnh Kinh (kinh thành) cũng mấy cô bạn (khuê trung mật hữu)? Cho dù , thì họ cũng đổi nhiều theo thời thế ở Thịnh Kinh. Khác hẳn với các nàng, sinh lớn lên ở kinh thành, kết giao là quý nữ trong kinh, ngày thường chơi bời là các hội thơ, tiệc , thuộc tầng lớp cao cấp. Còn Tần Lưu Tây thì ?
Li Thành tuy , nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một quận thành nhỏ, phồn hoa như kinh thành. Hơn nữa trưởng bối bên cạnh, cô độc một , ai thể dạy dỗ? À, nàng còn sư phụ ở đạo quán dẫn dắt, e là chỉ quanh quẩn giữa nhà và đạo quán thôi. Một tiểu thôn cô kiến thức như , lớn lên thì sẽ thành cái dạng gì, tự nhiên chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
hôm nay đem so sánh, rốt cuộc ai mới là thôn cô hơn?
Tần Minh Nguyệt và các cô gái xuống chiếc váy áo vải đay đang mặc, mặt đỏ bừng bừng, trong lòng vô cớ dâng lên một cảm giác tự ti mạnh mẽ.
Thì vai hề chính là bản các nàng!
Vừa hổ tự ti, một tia ghen ghét và bất bình nảy sinh. Đều là tiểu thư nhà họ Tần, nhà họ Tần sa sút, các nàng mặc vải thô thô kệch như , dựa mà Tần Lưu Tây vẫn trang điểm như một tiểu thư đài các?
Sự ghen ghét khiến vẻ mặt trở nên xí. Tần Lưu Tây lặng lẽ lướt qua khuôn mặt Tần Minh Nguyệt, hừ lạnh thành tiếng.
“Nhà họ Tần bại , từng các ngươi ngay cả quy củ cũng vứt hết, thấy lớn cũng hành lễ ?”
Mấy Tần Minh Nguyệt cứng đờ.
“Đã gặp qua Đại tỷ tỷ.”
“Đã gặp qua Lưu Tây biểu tỷ.”
“Ừm.” Tần Lưu Tây gật đầu, : “Hành lễ xong thì về .”
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt đổi, nàng tiến lên một bước, nữa phúc (cúi ) chào: “Chúng đến tìm Đại tỷ tỷ chuyện, Đại tỷ tỷ mời chúng nhà, là hoan nghênh ?”
“Ừm, quá hoan nghênh, vả việc bận rộn.” Tần Lưu Tây nhấc chân định .
“Đại tỷ tỷ cần gì kiếm cớ, thẳng là thích, chúng là .” Tần Minh Nguyệt chút ủy khuất đến mức chực .
Tần Lưu Tây đầu , bật : “Ngươi nghĩ cần thiết cố ý tìm một cái cớ để tống cổ các ngươi ?”
Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Tần Minh Nguyệt hổ ấm ức, c.ắ.n chặt môi.
“Lưu Tây biểu tỷ, chúng thể tùy ý dạo một chút ?” Tống Ngữ Yên cũng tiến lên.
“Cái tiểu viện liếc mắt một cái là xem hết, gì đáng để dạo? Phía thể , nơi đó vườn d.ư.ợ.c liệu trồng, các ngươi .” Tần Lưu Tây đạm thanh : “Các ngươi nếu buồn chán, bên ngoài tiểu viện , tùy các ngươi. Kỳ Hoàng, dẫn các nàng ngoài.”
“Vâng.”
“Các cô nương, mời .”
Tần Minh Nguyệt cùng nửa mời nửa đuổi rời khỏi thiên viện (nhà phụ). Đứng ngoài thiên viện, sắc mặt mấy đều vài phần khó coi.
“Đại tỷ tỷ quá vô tình , chúng đến đây, ít cũng nên mời chúng nhà uống ly , ăn cái điểm tâm chứ?” Tần Minh Hâm phồng má bĩu môi hậm hực: “Người lớn lên ở tiểu thành (thị trấn nhỏ) đúng là hiểu cái đạo đãi khách, còn lên mặt giảng quy củ với chúng .”
Tần Minh Nguyệt u oán : “Ai bảo nàng là trưởng tỷ chứ.”
“Trưởng tỷ càng gương , quan tâm yêu thương chúng những đứa em gái chứ, chẳng trưởng tỷ như ?”
“Thôi đừng nữa, lẽ Đại tỷ tỷ ai dạy dỗ, cũng hiểu điều .”
“Vậy thì gọi dạy nàng mới . Ta với mẫu đây.” Tần Minh Hâm chạy mất.
Tần Minh Nguyệt liếc tiểu viện , c.ắ.n môi mang theo vẻ cam lòng theo.
Tống Ngữ Tình bên cạnh chị gái , thì thầm: “Chị, chúng cũng thôi?”
Cái vị Lưu Tây biểu tỷ , trông vẻ uy nghiêm quá, nàng dám thẳng.
Tống Ngữ Yên gật đầu, giấu vẻ cực kỳ hâm mộ và ai oán đáy mắt. Nàng kéo em gái , xét về cảnh hổ, ai khổ bằng ba con các nàng chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-4748.html.]
Chương 48: Cáo trạng
Lúc Kỳ Hoàng bước , Tần Lưu Tây một bộ quần áo đơn giản hơn, đang thong thả tự pha uống.
“Mọi hết ?”
“Ngài chỉ suýt nữa là lấy chổi đuổi , mấy cô tiểu thư da mặt mỏng lắm, chẳng lẽ còn thể ăn vạ chịu ?” Kỳ Hoàng : “Mà các nàng tìm tiểu thư việc gì thế?”
“Chắc chắn đến để hàn huyên tình cảm tỷ ,” Tần Lưu Tây xắn tay áo lên : “Mấy nàng thiên kim khuê các á, ngày thường chuyện cầm kỳ thi họa thì cũng là nữ công hoặc nhà ai trang sức, kiểu dáng mới. Rồi thi khoe khoang. Các nàng đến để khoe của, thì là đến để tìm sự an ủi.”
“An ủi?” Kỳ Hoàng tiến lên giúp nàng xắn tay áo, : “Đến chỗ tiểu thư tìm an ủi gì cơ? Tuy là tỷ , nhưng cũng thể gọi là thiết .”
“Ngươi hiểu . Theo cách nghĩ của các nàng, chính là tiểu đáng thương ‘sung quân’ về quê, còn các nàng mới là thành phố. Giờ các nàng sa sút , đến xem – cái đứa đáng thương . Nếu thấy thật sự t.h.ả.m hại, còn nhút nhát tự ti, thì trong lòng sẽ an ủi ?”
Tâm lý của đa phàm là thế đấy. Ta đang thảm, nhưng , ngươi còn t.h.ả.m hơn nhiều, là còn quá t.h.ả.m nữa!
Kỳ Hoàng khẽ: “Đáng tiếc, an ủi thì tìm , còn đả kích thêm.”
Thư Sách
Tần Lưu Tây : “Thôi nhắc đến các nàng nữa. Đi đến d.ư.ợ.c trai (phòng thuốc) , thì cả đêm mất.”
Cáo trạng
Tần Minh Hâm cáo trạng là thật. Cô bé lao lòng Tạ thị, thêm mắm thêm muối tố cáo cô chị cả đức xứng vị ( xứng với địa vị) .
“... Đừng mời chúng con uống ăn điểm tâm, ngay cả mời nhà cũng . Mẹ ơi, chị lên mặt quá, một chút tình nghĩa cũng chẳng .”
Mặt Tạ thị tái : “Thật sự là đuổi các con ngoài ?”
Tần Minh Nguyệt thở dài: “Có lẽ là chê bai chúng con .”
Nàng khẽ vuốt chiếc váy vải đay . Loại vải nàng bao giờ mặc qua, giờ khoác lên cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Mấy hôm nay da dẻ nàng cảm giác như mài thô .
Tần Minh Nguyệt càng nghĩ càng thấy ủy khuất.
Tạ thị thoáng thấy hành động nhỏ của con gái, chiếc vải đay . Trong lòng bà cũng chút buồn bực: Từ giàu sang rơi xuống nghèo khó, bao nhiêu năm bà mặc vải đay như thế ? Chính bà mặc còn quen, huống hồ là mấy đứa trẻ từ nhỏ quen cẩm y ngọc thực (quần áo lụa là, ăn sơn hào hải vị).
Không đúng, cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt Tần Lưu Tây , quần áo hề thấy vải đay. Nàng thể san sẻ vài món cho các em gái chứ?
“Được , các con cũng đừng so đo quá nhiều. Đại tỷ con từ nhỏ ở nhà cũ, gì chịu sự dạy dỗ quy củ đàng hoàng. Lát nữa sẽ tự với Đại bá mẫu (Vương thị) con, bảo bà dạy dỗ con bé tử tế.” Tạ thị định tinh thần khuyên nhủ.
Tần Minh Hâm nép lòng bà, nũng nịu : “Mẹ ơi, con thấy Đại tỷ tỷ một cái khuyên tai khá , con cũng .”
Tạ thị nhéo mũi cô bé, trêu: “Con gái đúng là cái gì cũng .”
Tần Minh Nguyệt : “Em gái, đó là đồ vật của Đại tỷ tỷ, thể cho em ? Em đừng loạn, nếu loạn đến tai Đại bá mẫu Tổ mẫu bên , khéo là hiểu chuyện đấy.”
Tạ thị chút đồng tình, : “Nguyệt Nhi, tỷ tỷ, tự nhiên cũng yêu thương và nhường nhịn em gái.”
Lời , chẳng là cho chính Tần Minh Nguyệt ?
Mẹ đúng là bất công, bất công với em trai đành, giờ còn bất công với em gái nữa.
Tần Minh Nguyệt cụp mi mắt, nhẹ giọng : “Con gái . nay khác xưa , Tổ mẫu (bà nội) cũng gõ (cảnh cáo) ?”
Tạ thị tự nhiên lắm, : “Phải . Hâm Nhi con ngoan, Tổ mẫu con đang bệnh, đừng quấy rầy . Mẹ sẽ với Đại bá mẫu con...”