Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 469: Khó chịu à? Hay là đi tạo phản?
Cập nhật lúc: 2025-11-11 11:46:33
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đến Tết, Tần Lưu Tây bận rộn ít. Nàng luyện đan, luyện dược, dạy dỗ đồ , cùng Kỳ Hoàng xem xét sổ sách của Phi Thường Đạo. Lợi nhuận chia ba, một phần giữ quỹ riêng, một phần đưa quỹ của đại phòng, phần còn gửi về Thanh Bình Quan.
Thanh Viễn nhận ngân phiếu trị giá hai vạn lượng, tít cả mắt. Hắn hớn hở đem ngân phiếu đặt lên cúng tượng Tổ sư gia, dâng hương, miệng lẩm nhẩm khấn: "Thiếu quan chủ của chúng giỏi quá, tiền đồ quá! Con nhất định sẽ cho chính điện thêm thú may mắn trấn điện, quét sơn mới. Đỉnh hương cũng đổi sang loại bằng đồng, nhất định sửa sang cho thật uy phong, hoành tráng."
Vô Vi một bên phụ giúp, thỉnh thoảng ngẩng mắt liếc . Y thấy khóe miệng tượng Tổ sư gia dường như đang nhếch lên mấy phần, hương cũng cháy nhanh hơn một chút.
Chắc là Tổ sư gia tiền công đức cho vui vẻ .
Thanh Viễn dâng hương xong, cẩn thận cất ngân phiếu, tìm Xích Nguyên lão đạo và Tần Lưu Tây bàn chuyện.
"Còn mười ngày nữa là Tết, bây giờ trời lạnh, dân cày cũng việc gì ngoài đồng, phần lớn đều đang rảnh rỗi. Đệ tử nghĩ, đằng nào chúng cũng xây tàng kinh lâu, mở rộng đạo quán để tín chúng và cư sĩ ở , còn xây một đạo xá hai tầng cho các đồng đạo nơi khác đến tá túc." Thanh Viễn lật cuốn sổ nhỏ của , ghi chép bên : "Nếu đợi Giêng mới , lúc đó tín chúng đến dâng hương đông, sẽ bất tiện. Hay là nhân lúc nông nhàn, chúng tạm đóng cửa tu sửa, tìm thợ thủ công đến xây luôn bây?"
Tần Lưu Tây thuộc dạng chỉ lo đưa tiền chứ quản sự vụ. Nàng c.ắ.n hạt thông, lười nhác : "Ngươi xem tự quyết ."
Thanh Viễn tuy là đạo sĩ, nhưng cũng giống như một vị đại tổng quản kiêm kế toán, mấy việc chi tiết đương nhiên là giao cho .
Xích Nguyên lão đạo thấy đứa nghiệt đồ tướng đắn, liền với Thanh Viễn: "Cứ theo ý ngươi. Sau núi vẫn còn ít gỗ, cứ lấy dùng, đủ thì mấy thôn xung quanh mua thêm. Dân cày mùa rảnh rỗi là đúng . Nhớ trả tiền công đầy đủ, cơm nước cũng lo cho họ, trời lạnh thế việc vất vả."
"Vâng, con sắp xếp ngay." Thanh Viễn toe toét. Đi hai bước, , Tần Lưu Tây: "Lần tu sửa nhiều nơi, còn xây thêm lầu mới, cho tinh xảo một chút. Bạc thì nhiều, nhưng chúng còn trữ lương thực để sang năm bố thí, tiêu qua tiêu là hết veo. Vẫn nhờ sư kiếm thêm chút tiền công đức."
Khụ khụ.
Một hạt thông Tần Lưu Tây sặc suýt nổi giận. Nàng ho khan, trừng mắt Thanh Viễn: "Ngươi đút túi hơn hai vạn lượng bạc mà bảo là tiêu đủ? Ngươi định mạ vàng hết bát đĩa trong đạo quán ? Nói cũng sợ đuối lý ."
Thanh Viễn thở dài: "Sư , sư lo việc nhà nên giá gạo củi. Sang năm tháng Ba là đại thọ 50 tuổi của Thánh thượng. Giờ ít thương nhân, quý tộc cho khắp dân gian tìm lễ vật mừng thọ, khiến cho giá cả nhiều món đồ tăng lên. Hơn nữa, còn tin, đại thọ thể sẽ tuyển tú, sang năm còn kỳ thi Hội. Mấy chuyện lớn dồn hết một chỗ, đương nhiên cái gì cũng đắt đỏ."
Mặt Tần Lưu Tây đen sì. Hoàng thượng mừng thọ thì liên quan quái gì đến trong Huyền môn như nàng. ông mừng thọ giá cả tăng vọt, mà nàng thì tiếp tục "kinh doanh" kiếm tiền ư?
Xích Nguyên lão đạo cau mày: "Nếu như , chỉ riêng Vạn Thọ Tiết và tuyển tú thôi cũng đủ khiến ít quan viên vơ vét mồ hôi nước mắt của dân. Cuộc sống của dân chúng sang năm lẽ sẽ khổ sở."
Làm mấy việc đều cần đến bạc, mà bạc từ ? Cứ thế vơ vét từ tầng lớp cùng lên. Dân chúng thể tiền, nhưng một nhà khi bảo vật gia truyền, đặc biệt là những món đồ mang điềm lành. Để chúng, kẻ sẽ từ thủ đoạn. Dù thì chuyện như cũng từng xảy .
Tần Lưu Tây thấy bực bội trong lòng. Cơn bực kéo dài đến tận lúc nàng lên núi đào rượu, thấy một bóng hồng đang lén lút định chuồn .
"Ngươi dám , sẽ thiêu trụi lông của ngươi!" Tần Lưu Tây lạnh giọng quát.
Phong Tu đang định nhảy , lập tức khựng giữa trung, nhẹ nhàng đáp xuống tuyết. Hắn xoay : "Xem ai đây, chẳng tiểu tổ tông nhà đây ? Lên đây rèn luyện thể ?"
Tần Lưu Tây về phía gốc cây chôn rượu, dấu vết đào bới vẫn còn rành rành, liền lạnh: "Thức thời thì lấy đây, nếu hôm nay cũng nếm thử vị chân hồ ly nướng."
"Đừng mà, chúng thế , chẳng chỉ là một vò rượu thôi ?" Phong Tu lấy vò rượu đào , hì hì: "Ta đang định tìm ngươi uống vài ly, ai ngờ ngươi đến luôn. Thấy , đây chính là duyên phận!"
Tần Lưu Tây liếc xéo , gấp một giấy đào tuyết lên. Mười vò rượu, giờ chỉ còn năm vò. Ánh mắt nàng sắc như d.a.o lườm về phía Phong Tu: "Ngươi đúng là đồ hồ ly trộm!"
Phong Tu lập tức giơ móng vuốt lên thề: "Ta chỉ đào hai vò thôi! Vò còn định uống chung với ngươi. Nếu nửa lời gian dối, thì cả đời ' ngóc lên '!"
Tần Lưu Tây: "..."
Quả hổ là ngươi! Lời thề , đúng là đủ độc!
Tần Lưu Tây tức giận lườm vài cái, bảo giấy chôn rượu chậm rãi lên đình. Phong Tu lẽo đẽo theo , xuống, lấy từ hư hai chén rượu và một bình rượu. Hắn định vỗ bay lớp bùn niêm phong, nhưng nghĩ , đồ nhắm. "Vèo" một cái, biến mất, lát xách về hai con thỏ xám bắt từ , nhóm lửa, lột da, xiên lên nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-469-kho-chiu-a-hay-la-di-tao-phan.html.]
Lớp bùn niêm phong vò rượu vỗ bay, rót đầy hai ly, : "Mặt xị thế , ai chọc ngươi ?"
Tần Lưu Tây cầm chén rượu, ngửa đầu uống cạn: "Đều do nghèo mà cả."
Ba ly rượu bụng, nàng bắt đầu "mở máy hát" lải nhải: "Hoàng đế mừng thọ, bá tánh chịu tội. Còn liên lụy vất vả kiếm tiền tu sửa đạo quán, việc thiện. Bực quá."
Hai mắt Phong Tu sáng rực lên: "Bực ? Vậy chúng một vố? Hay là... chúng tạo phản !"
Tần Lưu Tây lườm một cái: "Ngu ngốc!"
"Không ? Quốc vận động, cái ghế cũng nên đổi ."
Tần Lưu Tây : "Đổi một kẻ ngốc hơn lên , khiến dân chúng lầm than ? Nhân quả đó, ngươi với c.h.ế.t cũng trả đủ ."
Phong Tu ngượng ngùng: "Vậy... chúng dọn sạch quốc khố của ?"
"Thôi , đừng đưa mấy đề nghị vớ vẩn nữa. Dù thì cũng đang quốc thái dân an, gây sự là thiên hạ loạn ngay." Tần Lưu Tây bực bội .
"Chẳng ngươi ngươi bực ? Ngươi bực , thì cho khác cùng bực với ngươi. Quá hợp lý còn gì!"
Ta cảm ơn ngươi nhé!
Phong Tu lật con thỏ nướng, uống một ngụm rượu, : "Ngươi hỏi lão già nhà ngươi , tại cứ nhất định bắt ngươi công đức? Lại còn cho ' đường tắt', cứ vất vả tích cóp từng chút một như . Chứ bạc, bọn họ kiếm nhiều thì dễ ợt."
Tần Lưu Tây khựng : "Tại hỏi?"
"Không tò mò ?"
Tần Lưu Tây cầm chén rượu, hư , chút thất thần: "Có lẽ... đây chuyện gì đó tội ác tày trời chăng?"
Nàng dường như gì đó, nhưng nàng tài nào nhớ .
Thư Sách