Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 467: Ta bất hiếu đấy, nhưng ngươi dám nói ra không?

Cập nhật lúc: 2025-11-11 11:46:31
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây Dư Hàng mà vẫn đường âm để trở về. Trước khi , nàng gọi Thai Khanh đến, hỏi dự định của cô.

"Đầu thai cũng xếp hàng. Nếu ngươi , thể nhờ âm sai quen dẫn ngươi . Còn nếu ngươi Dư Hàng chơi thêm một thời gian, cũng . Khi nào chơi đủ hẵng đầu thai."

Thư Sách

Thai Khanh hỏi: "Còn lựa chọn nào khác ?"

"Âm phủ cũng thiếu dài hạn. Ngươi nếu thực sự , cũng thể thi tuyển , giống như thi khoa cử . Ở âm phủ một quỷ sai tạp dịch, hoặc chèo thuyền sông Vong Xuyên, thậm chí giúp Mạnh Bà nấu canh, đều là những cách 'ăn lương nhà nước'. Làm đến khi nữa thì đầu thai, lúc đó cũng chút âm đức, kiếp sẽ hơn."

Thai Khanh im lặng. Cô về một hướng, Tần Lưu Tây liếc theo, đó là hướng Lục hồ.

" tạm thời . c.h.ế.t khi còn quá trẻ, c.h.ế.t ở Vĩnh Châu, cũng từng qua nhiều nơi." Thai Khanh quyết định: "Non sông Đại Phong tráng lệ như , thêm, ngắm núi sông . Khi nào chán , cũng muộn."

Tần Lưu Tây nhíu mày: "Ngươi nghĩ kỹ ? Ngươi cũng xem như tân hồn, ở dương gian vẫn còn ít cô hồn dã quỷ lang thang, trong đó cả ác quỷ. Nếu ngươi cẩn thận rơi tay chúng, e là sẽ chút phiền phức."

Thai Khanh : "Bọn chúng là ác quỷ, thì cũng c.h.ế.t trăm năm . Ta cũng thể quỷ tu. Quỷ phạm , phạm quỷ. Nếu phạm , thì liều mạng một phen, kết cục thế nào cũng đều là mệnh của ."

Đã đến nước , Tần Lưu Tây cũng khuyên thêm, chỉ cho cô quỷ cũng đạo của quỷ, nếu tu luyện, ở những nơi tụ âm và nơi sát khí nặng sẽ dễ dàng tăng cường quỷ lực hơn.

"Thai Khanh, cho dù là để tự vệ, nếu ngươi c.ắ.n nuốt quỷ hồn, luôn ghi nhớ hậu quả. Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì đừng con đường đó. Dĩ nhiên, cứu cũng là một việc công đức." Tần Lưu Tây : "Dù thành quỷ, cũng xin nhất định giữ vững bản tâm của ."

Thai Khanh gật đầu: " , cảm ơn ngài."

Tần Lưu Tây xua tay: "Đi ."

Thai Khanh cúi đầu chào nàng, "vèo" một cái biến mất thấy.

Tần Lưu Tây xoay , mang theo đống túi lớn túi nhỏ, cùng sư trưởng và tử bước lên đường về.

Từ Dư Hàng trở về, điểm đến vẫn là Phi Thường Đạo, cũng lúc chạng vạng. Trần Bì và những khác vẫn đang canh giữ ở cửa hàng, thấy Tần Lưu Tây trở về thì mừng rỡ thôi.

Tần Lưu Tây sắp xếp Vạn Sách thuê xe, đưa Đường sơn trưởng về thư viện. Trước khi , nàng còn kê một toa t.h.u.ố.c bồi bổ cơ thể và đưa cho ông một lọ Dưỡng Vinh .

"Dù cũng qua cõi âm, rảnh rỗi thì nên phơi nắng nhiều một chút để xua bớt âm khí." Tần Lưu Tây dặn dò.

Đường sơn trưởng híp mắt gật đầu: "Trải nghiệm thế , thật là cả đời khó quên."

"Tử bất ngữ quái lực loạn thần. Ngài cũng đừng năng lung tung mặt học sinh." Tần Lưu Tây dặn: "Nếu , kiện ngài tội lỡ dở con cháu , nhà họ Đường cũng mất mặt."

Đường sơn trưởng ngượng ngùng: "Ta khoe khoang, sách là chứ." Ông nghĩ đến chuyện nhà họ Đinh, : "Cái nhà họ Đinh nông cạn đó, ngươi đừng để bụng. Lát nữa lão sư tìm xả giận ngươi."

"Bọn họ còn đáng để bận tâm." Tần Lưu Tây : "Yên tâm , bọn họ bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, kể cả Đinh tri phủ. Ta đoán năm nay ông sẽ nhớ tới vị lão sư , rảnh mà đến thăm hỏi sư mẫu của ."

Đường sơn trưởng nhướng mày. Chuyện hóng hớt , ông cho để ý mới .

như Tần Lưu Tây dự liệu, tin đồn nhà họ Đinh là kẻ vô ơn bạc nghĩa lan , nhà họ Đinh một phen bẽ mặt. Bọn họ còn gióng trống khua chiêng đến Tần gia bái phỏng, mỹ miều là thăm bệnh, nhưng đến cửa cũng . Bởi vì Vương thị , lão thái thái trong nhà bệnh nặng, nhà chỉ phụ nữ và trẻ nhỏ, đều đang bận hầu bệnh, là nhà tội quan, nên khiêm tốn chứ liên lụy khác.

Việc khiến nhà họ Đinh thiên hạ chê.

Chuyện vẫn xong, kể từ đến Tần gia khiến Tần lão thái thái tức đến phát bệnh, nhà họ Đinh cũng bắt đầu xui xẻo. Người trong nhà liên tiếp đổ bệnh hoặc gặp chuyện may, việc ăn cũng xảy vấn đề.

Tần Lưu Tây về đến phủ Vương thị kể lý do nhà họ Đinh chiếm cửa hàng của họ. Hóa là Đinh tam thái thái đây cho vay nặng lãi lừa, mất một mớ bạc. Trong đó còn tiền biển thủ công quỹ. Bà lấp cái lỗ hổng nên mới nhắm tiệm mứt hoa quả.

"Chuyện là do Vu phu nhân đến ." Vương thị kể: "Sau khi nhà họ Đinh đến nhà lão thái thái tức phát bệnh, Vu đại nhân và phu nhân cũng áy náy. Không giúp gì cho nhà , ông liền cho tra tin tức, mới đến báo. Vu đại nhân còn đến phủ thành, là tìm Tiêu thứ sử để ôn chuyện cũ, hình như là 'nhắc nhở' Đinh tri phủ một chút."

Tần Lưu Tây: "Ông lòng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-467-ta-bat-hieu-day-nhung-nguoi-dam-noi-ra-khong.html.]

Vương thị : "Không tin Vu đại nhân, nhưng nhà chúng trong mắt ngoài là tội quan, ông bảo vệ chúng như , liệu liên lụy đến ông ?"

"Không . Đạo lý 'thấy chuyện bất bình tay tương trợ' vẫn còn đó." Tần Lưu Tây lười nhác : "Cái loại chuyện phản bội sư môn, bất kể đúng sai, ở cũng ai ưa. Con , thể vong ân, nhưng phụ nghĩa thì chính là chó."

Vương thị nín .

"Nhà họ Đinh còn xui xẻo dài dài. Đinh tri phủ bên khẳng định cũng chẳng gì. Ta đoán mấy ngày nữa khi niêm phong quan ấn, ông chắc chắn sẽ nóng như lửa đốt mà về Li Thành ăn Tết, cũng sẽ đến nhà thăm hỏi ." Tần Lưu Tây : "Đến lúc đó mới là lúc kịch , chắc sẽ náo nhiệt lắm."

Vương thị nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng cũng thấy hả hê.

"Con xem lão thái thái."

"Ta với con."

Hai cùng về phía sân của Tần lão thái thái.

Vừa phòng, Tần Lưu Tây liền thấy buồn , vì nàng thấy Tạ thị và mấy cô nương mặt mày xám xịt, vẻ sống còn gì luyến tiếc.

Xem việc hầu bệnh cũng dễ dàng gì. Mới mấy ngày ngắn ngủi mà sắc mặt ai nấy đều tệ hại.

Cũng , hầu bệnh chuyện dễ dàng. Bọn họ quen hầu hạ, bây vờ hầu hạ một bà lão, chẳng là lấy mạng mấy vị tiểu thư ?

Đặc biệt là hai chị em Tần Minh Châu, trông héo queo như cà tím sương đánh.

Hai chị em thấy Tần Lưu Tây rạng rỡ chói lòa, ghen tị đến mức mặt mày vặn vẹo, nhịn lên tiếng: "Đại tỷ tỷ đúng là bận rộn thật, tổ mẫu ốm mà hầu bệnh đành, đến sớm tối vấn an cũng ."

"Ngươi cứ thẳng là bất hiếu ." Tần Lưu Tây liếc mắt: "Ta bất hiếu đấy, thì nào? Ngươi dám ngoài rêu rao ?"

Tần Minh Hâm cứng họng, mặt đỏ bừng vì tức.

Quá kiêu ngạo!

"Mạng của tổ mẫu là do con bé cướp về, thế mà cũng là bất hiếu, thiên hạ ai hiếu thảo nữa." Vương thị xen : "Hơi mà chấp mấy đứa em hiểu chuyện. Mau bắt mạch cho tổ mẫu , xem cần đổi phương t.h.u.ố.c ?"

Mắt Tần Minh Hâm lập tức đỏ hoe, định gì đó, nhưng Vương thị liếc Tạ thị: "Thím Hai, vốn dĩ Tây Nhi mang về mấy súc vải, định may cho bộ đồ mới, cũng để lão thái thái mà vui vẻ. xem bây giờ vẫn là đừng chọc bà cụ nổi giận thì hơn!"

Lời thốt , lập tức như bóp lấy cổ họng Tần Minh Hâm, khiến cô dám hé răng nửa lời.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...