Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 464: Ta dạy ngươi cách làm người
Cập nhật lúc: 2025-11-11 11:15:29
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong cõi Đại Phong, tơ lụa của Dư Hàng chất lượng nhất. Xưởng tơ lụa ở đây cũng ít, trong đó lớn nhất là Tô gia, Quý gia, Liễu gia, và một hoàng thương (nhà buôn của hoàng gia) là Thích gia.
Nếu bàn về độ đắt đỏ, tự nhiên là Thích gia đầu, dù cũng mang danh hoàng thương. Cũng chính vì thế, Thích gia cứng rắn, hành sự cũng tương đối bá đạo. Người nhà họ Thích ngoài cũng kiêu ngạo.
Thích gia tuy quý giá, nhưng về danh tiếng bằng Tô gia. Tô gia thời tiên đế vốn cũng là hoàng thương, nhưng đến khi kim thượng đăng cơ, cống phẩm của Tô gia xảy sai sót, liền Thích gia hất cẳng.
Người chuyện đều , Tô gia là trúng kế của Thích gia nên mới mất vị trí hoàng thương. Mấy năm nay, Tô gia vẫn luôn giành vị trí , năm nay suýt nữa thắng, nhưng Thích gia bắt mối quan hệ với Mông quý phi, nên Tô gia thất bại trong gang tấc.
“Nghe Thích gia biếu một thành cổ phần cho nhà đẻ của Mông quý phi là An Thành Hầu phủ.” Vĩnh Tuyền nhỏ giọng .
Tần Lưu Tây gật đầu, bước xưởng tơ lụa Tô Ký cao hai tầng, cả sân . Vừa cửa, nàng suýt nữa thì hoa mắt.
Thật sự là quá nhiều vải vóc, còn đủ loại hoa văn trưng bày, trong tiệm cũng đông , đa phần là phụ nữ, đàn ông chỉ một hai .
Theo lời giới thiệu của Vĩnh Tuyền, tầng một là tơ lụa vải vóc, tầng hai là thành phẩm y phục thêu thùa, nhã gian ở sân là nơi để các quý nhân nghỉ ngơi, chọn lựa và thử đồ.
Ba họ bước , liền tiểu nhị đón, dấu vết mà đ.á.n.h giá họ một phen, hỏi mua gì.
“Muốn xem thử mấy loại tơ lụa đang thịnh hành.” Tần Lưu Tây quanh : “Có sách mẫu hoa văn để chọn ?”
Chủng loại quá nhiều, nàng xem xuể, bằng tìm sách mẫu, chọn theo lứa tuổi cho nhanh.
“Có ạ, khách nhân ngài chờ một lát.” Tiểu nhị nhanh chóng đến quầy, lấy một quyển sách mẫu . Mặt dán từng miếng vải dệt nhỏ, còn đ.á.n.h , quả thật dễ chọn.
Tần Lưu Tây lộ vẻ hứng thú. Xưởng tơ lụa Tô Ký thật cách ăn. Có quyển sách mẫu , chọn loại nào, cần xem cả cây vải lớn, chỉ xem miếng vải nhỏ cũng , đối chiếu với mã để tìm, nhanh chuẩn, tiết kiệm nhiều công phu.
Tần Lưu Tây chọn một loại gấm màu xanh đen, hoa văn tường vân, chỉ một loại gấm hoa hải đường màu đỏ tươi, một loại lụa vạn thọ màu xanh đậm.
“Xem xong ? Không mua thì đừng mất thời gian, quyển sách mẫu còn khác chờ xem đó.” Một giọng phần bất mãn vang lên từ bên trái.
Tần Lưu Tây sang, một nữ tử cầm quạt tròn đang trừng mắt nàng, ánh mắt vài phần khinh thường. Bên cạnh cô là một nam tử tướng mạo tao nhã nhưng vẻ phong lưu.
Tần Lưu Tây lướt mắt qua mặt gã nam tử, lờ cô , tiếp tục xem.
Nữ tử cảm thấy như coi thường, mày liễu dựng lên, châm chọc: “Thâm ca, xem, kẻ mua nổi mà cứ thích vẻ đây.”
“Chỗ nào mà chẳng như , chúng cứ từ từ đợi là .”
(Ồn ào.)
Tần Lưu Tây gập quyển sách , với tiểu nhị: “Mấy loại chỉ, mang đây cho , tính tiền, xem thêm mấy thứ khác.”
(Lại còn thèm xem vải nguyên cây.)
Tiểu nhị chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng, vội vàng .
Nữ tử và nam tử như tát một cái mặt, mặt đỏ bừng lên.
Tần Lưu Tây kéo Đằng Chiêu, lướt qua hai họ, với Đằng Chiêu: “Sư phụ dạy con một đạo lý . Làm phúc hậu, đạo đức. Đừng vợ con mà còn ngoài vẻ đây lừa gạt các cô nương. Còn nữa, lúc nào cũng mở to mắt, đừng để bán mà vẫn ngây ngô đếm tiền giúp, ngốc như heo , kết cục thường t.h.ả.m lắm.”
Đằng Chiêu: Hiểu , mắng c.h.ử.i thể mắng vòng vo!
Sắc mặt gã nam tử khẽ biến, nhưng nhanh khôi phục bình thường, chỉ là ánh mắt thêm vài phần suy tư.
Nữ tử thì nhíu mày, trong lòng chút kỳ quái và thoải mái, bất giác bắt bẻ lời Tần Lưu Tây.
lúc đó, từ sân truyền đến một tiếng kêu kinh hãi, dường như xảy chuyện gì lớn, chút ồn ào.
Có vội chạy , với một tiểu nhị: “Mau, mời đại phu!”
(Có bệnh ?)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-464-ta-day-nguoi-cach-lam-nguoi.html.]
Những đang chọn vải vóc trong tiệm cũng mất hứng, đổ dồn về phía xem náo nhiệt.
Thư Sách
Tần Lưu Tây cũng qua. Vừa sân , liền thấy tiếng thê lương, hoảng sợ: “Bảo Bảo, con đừng dọa ! Trời ơi, đại phu, mau tìm đại phu!”
“Không kịp nữa , ôm ngoài !” Một phụ nữ gấp gáp .
Rất nhanh, Tần Lưu Tây thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc như chưởng quỹ đang ôm một đứa trẻ lao cửa, phía là mấy ăn mặc sang trọng, mặt mày hoảng hốt.
Tần Lưu Tây đứa trẻ, mặt nó tím bầm, hai tay ôm lấy cổ họng, phát tiếng "khè khè", mắt trợn trắng.
(Là hóc!)
Tần Lưu Tây bước lên một bước: “Đưa cho ! Ta là đại phu, thể cứu nó!”
Người phụ nữ sững sờ. Người thiếu phụ trẻ tuổi trang điểm lộng lẫy phía bà cũng chần chừ. Không họ đại phu, mà là Tần Lưu Tây trông quá trẻ, dám tin tưởng.
Tần Lưu Tây : “Còn chần chừ nữa là kịp thật đó!”
Nàng bước tới, đón lấy đứa trẻ, đặt lên n.g.ự.c . Giống như khám bệnh từ thiện cứu đứa bé hóc táo, nàng một tay nắm , dùng nội kình, ấn nhẹ vị trí rốn đứa bé ba ngón tay. Khí nghẹn của đứa trẻ lập tức giải tỏa, một viên kẹo tròn vo văng .
Đứa trẻ ho sặc sụa, thở trở nên thông thuận, bật thút thít.
Mọi xem mà sững sờ. (Nhanh quá!) Đặc biệt là đứa trẻ, lúc phát hiện con hóc, bọn họ vỗ móc họng, mà tài nào lấy . "Thiếu niên lang" nhận lấy, đầy hai thở xong?
Tần Lưu Tây lúc mới trả đứa trẻ cho thiếu phụ, : “Trẻ con còn nhỏ, đừng cho nó ăn mấy thứ nhỏ , dễ hóc.”
Người thiếu phụ vô cùng cảm kích, luôn miệng lời cảm tạ, ôm con hôn ngắm, cả vẫn còn sợ hãi, suýt nữa thì khuỵu xuống đất. Người hầu bên cạnh đành dìu cả hai con nhã gian.
Tần Lưu Tây thấy còn việc gì, liền xoay về tiền sảnh.
Nữ tử ban nãy châm chọc nàng cũng đang xem náo nhiệt, thấy nàng tới, liền rụt , nép sang một bên dám gì. Chiêu của Tần Lưu Tây trấn trụ tất cả ở đây, cô dám lỗ mãng nữa.
Tần Lưu Tây bước , nhã gian phía truyền đến tiếng la hét hoảng loạn. Vị chưởng quỹ vội chạy , la lớn: “Tiểu đại phu! Tiểu Chu công tử vẫn ! Ngài mau xem!”
Tần Lưu Tây khựng bước. (Không lý nào.)
nàng tay ." Bây giờ mà bỏ thì , càng khiến nghĩ nàng chột , chữa xong nên bỏ chạy. Đây phong cách của nàng.
Tần Lưu Tây xoay , nhã gian, một mùi hoa nồng nặc xộc mũi. Nàng sang.
Vị Chu thiếu phu nhân trông còn gấp gáp hơn lúc nãy, ngừng gọi tên con. Thấy Tần Lưu Tây, cô ôm con nhào tới: “Tiểu đại phu, ngài mau xem con trai ! Viên kẹo ói ? Sao nó ngất thế ?”