Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 463: Ta chỉ là một kẻ xem bói quèn

Cập nhật lúc: 2025-11-11 11:15:28
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây nhúng tay chuyện nội bộ của Nhan gia. Tuy nhiên, Nhan Kỳ Sơn nhờ nàng bắt mạch cho Nhan tộc trưởng. Thấy sức khỏe ông gì đáng ngại, nàng liền kê một đơn t.h.u.ố.c điều trị cơ thể thông thường.

Kế đó, Phong Bá trở về vị trí của (Lục Hồ). Trước khi , ông còn nhờ vả Tần Lưu Tây: “Nếu nàng (Thai Khanh) đầu thai, xin cô hãy với âm sai mà cô quen , châm chước một chút. Nếu nàng , cũng xin cô chiếu cố một chút.”

Tần Lưu Tây đều đồng ý.

Phong Bá , Nhan Kỳ Sơn và Đường sơn trưởng cũng ngủ bù. Tần Lưu Tây thì nghĩ, khó dịp đến Dư Hàng, liền dẫn Đằng Chiêu dạo, xem "đào" thứ gì .

Nhan tộc trưởng liền sắp xếp một gã sai vặt cận theo, còn chuẩn một chiếc xe ngựa, để lỡ mua đồ cũng chỗ cất.

Tần Lưu Tây từ chối ý , dẫn Đằng Chiêu lên phố.

Dư Hàng là vùng sông nước Giang Nam, sản vật phong phú, đất đai màu mỡ. Vùng đất nuôi dưỡng ít văn nhân hào kiệt. Dù đông, trời rét đậm, đường vẫn ít qua , trong đó thiếu các văn nhân và tiểu thư.

“Ngài đến đúng lúc lắm. Kỳ thi mùa xuân năm sắp diễn , ít cử tử đều lên kinh ứng thí để tránh lỡ dở đường . Nếu , đường ngài sẽ thấy nhiều văn nhân sĩ tử hơn.” Gã sai vặt của Nhan tộc trưởng tên là Vĩnh Tuyền, giải thích cho Tần Lưu Tây: “ ở mấy khu vườn mai hoặc mấy ngôi chùa thanh u, vẫn thể thấy nhiều văn nhân đang thưởng tuyết, luận văn, uống rượu.”

“Chúng cũng tham gia thi thố gì, cần xem những thứ đó. Sắp đến Tết , ngươi dẫn chúng đến xưởng tơ lụa nào một chút, chọn hai thất vải . Dù tơ lụa Dư Hàng cũng nổi tiếng.” Tần Lưu Tây nghĩ Đường sơn trưởng ngoài, đến đây một chuyến thì cũng nên mua cho ông hai thất, mang về cho sư mẫu may áo, Vương thị và các thím cũng nên phần.

Vĩnh Tuyền liền : “Ngài thật tinh mắt. Muốn mua tơ lụa thì tìm cửa hàng lâu năm. Nếu về buôn bán lừa già dối trẻ, thì kể đến Tô Ký. Đây là một trong những xưởng tơ lụa lớn nhất Dư Hàng, giá cả chăng, hàng cũng .”

“Vậy thì .”

“Vâng ạ.” Vĩnh Tuyền bảo phu xe vòng đến Tô Ký.

Tuy phận của Tần Lưu Tây, nhưng tộc trưởng phái theo, thậm chí còn dặn giúp trả tiền, nên thể chậm trễ. Đã coi trọng như thì chắc chắn thể đắc tội.

Hắn Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu, ăn mặc cũng quá lộng lẫy. Tần Lưu Tây giữa trời đông mà mặc còn khá mỏng manh, đứa nhỏ cùng thì mặc một bộ áo bông nhỏ màu xanh, búi tóc đơn giản, trông như tiểu đạo đồng trong miếu.

Vĩnh Tuyền nhịn nhịn, cuối cùng nhịn , hỏi: “Dư Hàng là vùng sông nước, chỗ nào cũng nước. Vào đông, cái lạnh thể là thấu xương. Công tử... ngài lạnh ?”

Tần Lưu Tây liếc bộ đồ đang mặc, : “Người tu đạo, lạnh.”

“A?”

“Nhan tộc trưởng với ngươi ? Ta là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan ở Li Thành, là đạo trưởng. Đây là đồ của .”

Vĩnh Tuyền trừng lớn mắt. (Thật sự là đạo đồng ? vị công tử cũng chỉ trạc tuổi tiểu thiếu gia trong phủ, thu đồ .)

“Ra là , thất lễ quá.” Vĩnh Tuyền chắp tay kiểu nhà Phật, thấy đúng, vội chắp tay kiểu bình thường.

Tần Lưu Tây tướng mạo của , : “Đang xem mắt ? Mối hôn sự là lương duyên, từ chối thì cứ từ chối .”

Vĩnh Tuyền sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-463-ta-chi-la-mot-ke-xem-boi-quen.html.]

Hắn năm nay mười chín, đúng là đang xem mắt. Đó là em họ bên nhà dì, , là con gái của em gái dượng, năm nay mười sáu, trông cũng xinh xắn. Dì là cô gái cần mẫn, chỉ chờ hợp bát tự nữa thôi.

Tần Lưu Tây hợp, lương duyên.

Vĩnh Tuyền thực quá tin mấy thứ , nhưng hề gì, mà Tần Lưu Tây đang xem mắt, điều khiến chút thoải mái.

“Công tử, , đại sư?”

“Đạo hiệu của là Bất Cầu, ngươi cũng thể gọi là Thiếu quan chủ. Chứ gọi là đại sư, e là nhiều tin.”

Vĩnh Tuyền thầm nghĩ: (Chỉ bằng tuổi của ngài, cũng tin lắm.) cũng thông minh, liền kính cẩn gọi một tiếng Thiếu quan chủ: “Mối hôn sự ... hợp ạ?”

Tần Lưu Tây xòe tay: “Xem quẻ miễn phí.”

(Đây là đòi tiền.)

Vĩnh Tuyền là gã sai vặt cận của Nhan tộc trưởng, cũng là thể diện, tiền bạc thiếu. Hắn sảng khoái móc túi tiền, xòe một nắm bạc vụn, tùy Tần Lưu Tây lấy. Trong tay cả bạc lẫn tiền đồng. Tần Lưu Tây chỉ lấy một đồng tiền và một góc bạc, : “Hôm nay phiền ngươi dẫn đường, lấy đắt của ngươi.”

Cầm tiền , nàng mới : “Trên tướng mạo con cung phu thê, kết hợp với tứ trụ bát tự, thể hôn nhân của ngươi. Ngươi xem, cung phu thê của ngươi dẫn động đến cung tử tức, còn dẫn động cả mệnh cung. Đối tượng của ngươi là do giới thiệu đúng ?”

Đồng tử Vĩnh Tuyền co . (Thần thật! là như .)

“Xem tính đúng .” Tần Lưu Tây tiếp tục: “Ta bát tự của cô nương đó nên nhiều. Chỉ về ngươi thôi. Tướng mạo của ngươi Thất Sát nhập cung phu thê. Sao Thất Sát là một trong mười bốn chủ tinh tính cách mạnh mẽ nhất, cũng tương đối cố chấp, cực đoan, nhưng năng lực. Ta đoán cô nương quán xuyến việc nhà giỏi, nhưng cũng thích tranh cường háo thắng. Mà tính tình của ngươi cũng mềm mỏng gì, cứng đối cứng, tất thể hòa hợp, sẽ cãi vã nhiều. Người 'gia hòa vạn sự hưng', gia đình bất hòa thì hưng thịnh ?”

“Đương nhiên, Thất Sát nhập cung phu thê cũng , chỉ là hợp tảo hôn, mà ngươi còn trẻ.” Tần Lưu Tây : “Bát tự của ngươi thế nào?”

Vĩnh Tuyền nhỏ giọng bát tự của .

Tần Lưu Tây bấm đốt ngón tay, ngẩng đầu : “Thiên can là Nhâm, Thiên Lương nhập cung, ở cung Tị, Hợi. Lương duyên thật sự của ngươi là phương bắc, còn lớn tuổi hơn ngươi.”

Vĩnh Tuyền ngây . “Cái ... chuẩn ?”

“Chuẩn , tin thì chuẩn, tin thì chuẩn. Mối hôn sự hiện tại của ngươi cũng , chỉ cần ngươi thể nhẫn nhịn, thể tạm chấp nhận, về lâu về dài cũng sẽ .” Tần Lưu Tây : “Ta chỉ là một kẻ xem bói quèn, lựa chọn thế nào vẫn là thuận theo trái tim của ngươi. mà chuyện hôn sự, bà mối đến cũng bằng tự tìm hiểu. Ngươi là gã sai vặt bên cạnh Nhan tộc trưởng, tìm hiểu về con cô nương , với năng lực của ngươi, chắc là thể .”

Vĩnh Tuyền thầm nghĩ, hơn, ai tạm chấp nhận?

Thư Sách

Lúc , xe ngựa chậm rãi dừng . Phu xe đến nơi. Tần Lưu Tây gì thêm. Vĩnh Tuyền xuống xe , đặt ghế đẩu cho họ bước xuống.

Tần Lưu Tây xuống xe, liền thấy một tiểu ăn xin co ro bên đường. Nàng đặt góc bạc ban nãy cái bát sứt.

Tiểu ăn xin trừng lớn mắt, nhanh như chớp vơ lấy bạc, dập đầu cảm tạ Tần Lưu Tây, đó co giò chạy biến.

Vĩnh Tuyền rõ ràng cảnh , thầm nghĩ: (Mối hôn sự ... chắc là thành !)

Loading...