Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 462: Thuận theo thiên mệnh

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:55:22
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời sáng, bá tánh đến Lục Hồ cúng bái Thủy Thần. Khi họ cắm hương lư, ngẩng đầu lên liền sững sờ.

“Tượng Thủy Thần mặt ! Thủy Thần hiển linh!”

Trước đây, tượng Thần trong miếu ngũ quan, hiện giờ hiện rõ nét, giống như Nộ Mục Kim Cương, vô cùng uy vũ, càng giống thần linh hơn.

Tiếng hét kinh động ít bá tánh, kéo đến xem và cúng bái. Tín ngưỡng cuồn cuộn đổ về phía Phong Bá, khiến pho tượng của ông càng thêm vài phần thần tính.

Còn nhóm Tần Lưu Tây thì đang về phía tộc địa của Nhan gia. Đây là do Nhan Kỳ Sơn mãnh liệt yêu cầu. Chuyện nhất định báo cho tộc trưởng . Nếu chỉ dựa một sách thánh hiền như ông, vốn luôn miệng "Tử bất ngữ quái lực loạn thần", mà kể mấy chuyện thần thần quỷ quỷ , e là rát họng tộc trưởng cũng tin.

, ông Tần Lưu Tây cùng để xác nhận, nhất là mời "cụ cố" lộ diện.

Tần Lưu Tây thấy ông thành khẩn, Phong Bá cũng ý , liền đồng ý cùng ông đến nhà cũ của Nhan thị.

Nhan Kỳ Sơn thường trú ở Thịnh Kinh, việc gì đại sự thì ít khi về nhà cũ ở Dư Hàng. Vị tộc trưởng hiện tại tính theo bối phận là thuộc chi của bác ruột ông, cũng chính là cả của cha ông, ông gọi là đại bá.

Nhan tộc trưởng năm nay qua đại thọ 80, nhưng vẫn tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào. Tuy em trai (cha của Nhan Kỳ Sơn) thừa tự sang chi của cụ chú (Phong Bá), nhưng cụ chú mất nhiều năm, ông vẫn luôn coi em trai như từng thừa tự.

Thấy sắp Tết đến nơi, thấy cháu trai trở về nhà cũ, Nhan tộc trưởng mừng đến mức mắt híp , luôn miệng hỏi cháu trai về nhà cũ ăn Tết .

Nhan Kỳ Sơn việc, giới thiệu Đường sơn trưởng và . Sau đó, ông cho hầu lui , chỉ để mấy tâm phúc, bắt đầu kể sự tình.

Quả nhiên, Nhan tộc trưởng đến mấy từ "thần", "quỷ", liền cháu , dò hỏi: “Lão Tam (Nhan Kỳ Sơn thứ ba), hôm nay trời lạnh, con trúng gió, đầu óc chút tỉnh táo ? Thằng nhóc nhà Lão Thất, tên Chí Viễn , cũng theo học chút y thuật, là để nó qua bắt mạch cho con? Nghe lời đại bá, bệnh chữa từ sớm, giấu bệnh là .”

Nhan Kỳ Sơn vài phần bất đắc dĩ, sang Tần Lưu Tây cầu cứu. (Thấy , ngay là mời ngài đến là lý do mà.)

“Đại bá, con bệnh, con thật đấy! Cụ chú thật sự thành Bán Thần. Nếu , mấy chục năm nay, khí vận nhà như ? Chỉ trong một giáp (60 năm) , nhà cũng đến mười vị tiến sĩ , con gái trong nhà gả đa phần đều mỹ mãn, con trai cũng nhiều cưới vợ hiền, em hòa thuận, gia tộc thịnh vượng.”

“Đó đương nhiên là nhờ Nhan thị bao đời gia phong thi thư, gia quy , gia hòa vạn sự hưng.” Nhan tộc trưởng vẫn tin.

Nhan Kỳ Sơn hết cách, đành Tần Lưu Tây: (Xin mời chiêu!)

Tần Lưu Tây : “Tộc trưởng tin, thì thỉnh Phong Bá thần giáng đến gặp.”

Nói , nàng lấy hương đốt.

Nhan tộc trưởng nhíu mày, thấy Tần Lưu Tây tuổi còn nhỏ mà bày trò thần thần quỷ quỷ, còn chạy đến nhà ông phép, trong lòng vài phần bực bội.

(Tử bất ngữ quái lực loạn…)

(Loạn cái gì? Kia... đó là cái gì? Quỷ ?)

Nhan tộc trưởng sững sờ khi thấy tiểu sảnh vốn chỉ mấy bỗng dưng xuất hiện một thần ảnh, ông kìm mà trừng lớn hai mắt.

Đợi đến khi bóng ảnh đó rõ ràng, lộ dung mạo vốn , ông run rẩy lên, lắp bắp: “Thúc... Thúc tổ phụ?”

(Người , chẳng là vị thúc tổ trẻ tuổi năm đó cứu em trai ?)

Phong Bá Nhan tộc trưởng tóc hoa râm, năng ngọng nghịu, nhận diện một lúc : “Tiểu Xương , ngươi quả nhiên ăn nhiều đường nên sún hết răng , chuyện cũng lọt gió!”

(Trời ơi! là ông ! Chỉ ông mới chuyện ăn đường sún răng, chuyện lọt gió.)

Cho nên, thúc tổ thật sự hiển linh... , thành Bán Thần?

Nhan thị nhất tộc ... xuất hiện một vị Bán Thần?

Nhan tộc trưởng kích động quá, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.

(Tin tức quá bùng nổ, ông sợ đang mơ, là giả.)

Thư Sách

Tần Lưu Tây sớm chuẩn , đến bên cạnh Nhan tộc trưởng, châm một kim xuống, ông liền tỉnh .

“Ta quả nhiên là đang ?” Nhan tộc trưởng thấy xà nhà quen thuộc, ngơ ngác .

“Mơ cái gì mà mơ, lão tổ nhà ngài còn ở kìa.” Tần Lưu Tây tức giận chỉ về phía Phong Bá: “ tộc trưởng cũng đừng vội mừng quá sớm. Phong Bá thành Bán Thần, đối với Nhan gia các vị, là lợi và hại đều .”

Nhan tộc trưởng: “?” (Đây là ý gì?)

Chuyện liên quan đến nội bộ Nhan gia, Tần Lưu Tây cũng xen , nàng cùng Đường sơn trưởng và Giang Văn Lưu lui ngoài.

Đợi họ , Nhan Kỳ Sơn mới đỡ Nhan tộc trưởng, tiên hành đại lễ với Phong Bá.

“Ta tu thần , tiện rời Lục Hồ quá xa. Nói xong ngay, cần mấy nghi thức xã giao đó. Chuyện liên quan đến vận mệnh của Nhan thị nhất tộc, việc dặn dò các ngươi.” Phong Bá thản nhiên .

Nhan tộc trưởng ban đầu còn thích ứng, nhưng Nhan Kỳ Sơn lập tức kể chuyện khí vận của Nhan thị, cùng với lợi và hại của việc Bán Thần. Sắc mặt ông lập tức trở nên ngưng trọng và lạnh lùng.

Tuy ông già, nhưng hề lú lẫn. Vừa nhắc đến, ông liền hiểu rõ mầm tai vạ tiềm ẩn trong đó.

Khí vận, tuy thấy, sờ , nhưng gia tộc nó thì thể hưng thịnh suy, cũng như long mạch của quốc gia, nếu long mạch tán, quốc gia ắt suy bại. Khí vận gia tộc cũng tương tự.

Mà khí vận thể trộm đổi, điều Nhan tộc trưởng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, ông cung kính vái lạy Phong Bá: “Xin lão tổ tông chỉ giáo.”

...

Tần Lưu Tây và khỏi tiểu sảnh, liền gã sai vặt dẫn họ nghỉ ngơi. Nàng còn trẻ thì , nhưng Đường sơn trưởng lớn tuổi, thức cả đêm, cũng cho sức khỏe.

Còn Giang Văn Lưu, Tần Lưu Tây bấm đốt ngón tay, : “Ngày mai là ngày để xuất hành. Hôm nay chuẩn , sớm về kinh thi.”

Giang Văn Lưu .

Quản gia dẫn họ nghỉ ngơi, Tần Lưu Tây thì vẫn chờ ở cửa. Nàng đoán, lát nữa họ sẽ còn mời nàng chuyện.

Quả nhiên bao lâu , Nhan Kỳ Sơn liền tìm nàng.

Một nữa bước tiểu sảnh, Nhan tộc trưởng liền cúi gập vái chào nàng: “Tiểu lão nhân mắt thấy Thái Sơn, suýt nữa đắc tội tiểu thiên sư, xin cô đừng chấp nhặt với lão già .”

“Tộc trưởng khách khí .” Tần Lưu Tây tránh , về phía Phong Bá: “Đã rõ cả ?”

Phong Bá gật đầu: “Việc đến nước , Nhan thị nhất tộc cũng thể vì những rủi ro đó mà vứt bỏ đại khí vận , cũng bỏ là bỏ , chỉ thể thuận theo thiên mệnh.”

“Nói sai. Tồn tại ắt lý lẽ của nó. Thế gian vạn gia tộc, thịnh suy vô . Mệnh , chính là chú trọng một chữ ‘thuận theo thiên mệnh, thuận thế mà ’.” Tần Lưu Tây nhạt: “Hơn nữa, luôn tin tưởng, đại đạo 50, trời diễn 49, việc đều luôn chừa một đường lui, chỉ là xem vận hành thế nào mà thôi.”

Phong Bá nàng: “Thiếu quan chủ tuổi còn nhỏ mà sống thật thông tỏ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-462-thuan-theo-thien-menh.html.]

Tần Lưu Tây ngoài cửa sổ: “Đấu với trời, đấu với đất, niềm vui vô cùng. Ta cũng bất quá là thuận theo tự nhiên mà thôi.”

 

phía Phong Bá, khiến pho tượng của ông càng thêm vài phần thần tính.

Còn nhóm Tần Lưu Tây thì đang về phía tộc địa của Nhan gia. Đây là do Nhan Kỳ Sơn mãnh liệt yêu cầu. Chuyện nhất định báo cho tộc trưởng . Nếu chỉ dựa một sách thánh hiền như ông, vốn luôn miệng "Tử bất ngữ quái lực loạn thần", mà kể mấy chuyện thần thần quỷ quỷ , e là rát họng tộc trưởng cũng tin.

, ông Tần Lưu Tây cùng để xác nhận, nhất là mời "cụ cố" lộ diện.

Tần Lưu Tây thấy ông thành khẩn, Phong Bá cũng ý , liền đồng ý cùng ông đến nhà cũ của Nhan thị.

Nhan Kỳ Sơn thường trú ở Thịnh Kinh, việc gì đại sự thì ít khi về nhà cũ ở Dư Hàng. Vị tộc trưởng hiện tại tính theo bối phận là thuộc chi của bác ruột ông, cũng chính là cả của cha ông, ông gọi là đại bá.

Nhan tộc trưởng năm nay qua đại thọ 80, nhưng vẫn tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào. Tuy em trai (cha của Nhan Kỳ Sơn) thừa tự sang chi của cụ chú (Phong Bá), nhưng cụ chú mất nhiều năm, ông vẫn luôn coi em trai như từng thừa tự.

Thấy sắp Tết đến nơi, thấy cháu trai trở về nhà cũ, Nhan tộc trưởng mừng đến mức mắt híp , luôn miệng hỏi cháu trai về nhà cũ ăn Tết .

Nhan Kỳ Sơn việc, giới thiệu Đường sơn trưởng và . Sau đó, ông cho hầu lui , chỉ để mấy tâm phúc, bắt đầu kể sự tình.

Quả nhiên, Nhan tộc trưởng đến mấy từ "thần", "quỷ", liền cháu , dò hỏi: “Lão Tam (Nhan Kỳ Sơn thứ ba), hôm nay trời lạnh, con trúng gió, đầu óc chút tỉnh táo ? Thằng nhóc nhà Lão Thất, tên Chí Viễn , cũng theo học chút y thuật, là để nó qua bắt mạch cho con? Nghe lời đại bá, bệnh chữa từ sớm, giấu bệnh là .”

Nhan Kỳ Sơn vài phần bất đắc dĩ, sang Tần Lưu Tây cầu cứu. (Thấy , ngay là mời ngài đến là lý do mà.)

“Đại bá, con bệnh, con thật đấy! Cụ chú thật sự thành Bán Thần. Nếu , mấy chục năm nay, khí vận nhà như ? Chỉ trong một giáp (60 năm) , nhà cũng đến mười vị tiến sĩ , con gái trong nhà gả đa phần đều mỹ mãn, con trai cũng nhiều cưới vợ hiền, em hòa thuận, gia tộc thịnh vượng.”

“Đó đương nhiên là nhờ Nhan thị bao đời gia phong thi thư, gia quy , gia hòa vạn sự hưng.” Nhan tộc trưởng vẫn tin.

Nhan Kỳ Sơn hết cách, đành Tần Lưu Tây: (Xin mời chiêu!)

Tần Lưu Tây : “Tộc trưởng tin, thì thỉnh Phong Bá thần giáng đến gặp.”

Nói , nàng lấy hương đốt.

Nhan tộc trưởng nhíu mày, thấy Tần Lưu Tây tuổi còn nhỏ mà bày trò thần thần quỷ quỷ, còn chạy đến nhà ông phép, trong lòng vài phần bực bội.

(Tử bất ngữ quái lực loạn…)

(Loạn cái gì? Kia... đó là cái gì? Quỷ ?)

Nhan tộc trưởng sững sờ khi thấy tiểu sảnh vốn chỉ mấy bỗng dưng xuất hiện một thần ảnh, ông kìm mà trừng lớn hai mắt.

Đợi đến khi bóng ảnh đó rõ ràng, lộ dung mạo vốn , ông run rẩy lên, lắp bắp: “Thúc... Thúc tổ phụ?”

(Người , chẳng là vị thúc tổ trẻ tuổi năm đó cứu em trai ?)

Phong Bá Nhan tộc trưởng tóc hoa râm, năng ngọng nghịu, nhận diện một lúc : “Tiểu Xương , ngươi quả nhiên ăn nhiều đường nên sún hết răng , chuyện cũng lọt gió!”

(Trời ơi! là ông ! Chỉ ông mới chuyện ăn đường sún răng, chuyện lọt gió.)

Cho nên, thúc tổ thật sự hiển linh... , thành Bán Thần?

Nhan thị nhất tộc ... xuất hiện một vị Bán Thần?

Nhan tộc trưởng kích động quá, hai mắt trợn ngược, ngất xỉu tại chỗ.

(Tin tức quá bùng nổ, ông sợ đang mơ, là giả.)

Tần Lưu Tây sớm chuẩn , đến bên cạnh Nhan tộc trưởng, châm một kim xuống, ông liền tỉnh .

“Ta quả nhiên là đang ?” Nhan tộc trưởng thấy xà nhà quen thuộc, ngơ ngác .

“Mơ cái gì mà mơ, lão tổ nhà ngài còn ở kìa.” Tần Lưu Tây tức giận chỉ về phía Phong Bá: “ tộc trưởng cũng đừng vội mừng quá sớm. Phong Bá thành Bán Thần, đối với Nhan gia các vị, là lợi và hại đều .”

Nhan tộc trưởng: “?” (Đây là ý gì?)

Chuyện liên quan đến nội bộ Nhan gia, Tần Lưu Tây cũng xen , nàng cùng Đường sơn trưởng và Giang Văn Lưu lui ngoài.

Đợi họ , Nhan Kỳ Sơn mới đỡ Nhan tộc trưởng, tiên hành đại lễ với Phong Bá.

“Ta tu thần , tiện rời Lục Hồ quá xa. Nói xong ngay, cần mấy nghi thức xã giao đó. Chuyện liên quan đến vận mệnh của Nhan thị nhất tộc, việc dặn dò các ngươi.” Phong Bá thản nhiên .

Nhan tộc trưởng ban đầu còn thích ứng, nhưng Nhan Kỳ Sơn lập tức kể chuyện khí vận của Nhan thị, cùng với lợi và hại của việc Bán Thần. Sắc mặt ông lập tức trở nên ngưng trọng và lạnh lùng.

Tuy ông già, nhưng hề lú lẫn. Vừa nhắc đến, ông liền hiểu rõ mầm tai vạ tiềm ẩn trong đó.

Khí vận, tuy thấy, sờ , nhưng gia tộc nó thì thể hưng thịnh suy, cũng như long mạch của quốc gia, nếu long mạch tán, quốc gia ắt suy bại. Khí vận gia tộc cũng tương tự.

Mà khí vận thể trộm đổi, điều Nhan tộc trưởng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, ông cung kính vái lạy Phong Bá: “Xin lão tổ tông chỉ giáo.”

...

Tần Lưu Tây và khỏi tiểu sảnh, liền gã sai vặt dẫn họ nghỉ ngơi. Nàng còn trẻ thì , nhưng Đường sơn trưởng lớn tuổi, thức cả đêm, cũng cho sức khỏe.

Còn Giang Văn Lưu, Tần Lưu Tây bấm đốt ngón tay, : “Ngày mai là ngày để xuất hành. Hôm nay chuẩn , sớm về kinh thi.”

Giang Văn Lưu .

Quản gia dẫn họ nghỉ ngơi, Tần Lưu Tây thì vẫn chờ ở cửa. Nàng đoán, lát nữa họ sẽ còn mời nàng chuyện.

Quả nhiên bao lâu , Nhan Kỳ Sơn liền tìm nàng.

Một nữa bước tiểu sảnh, Nhan tộc trưởng liền cúi gập vái chào nàng: “Tiểu lão nhân mắt thấy Thái Sơn, suýt nữa đắc tội tiểu thiên sư, xin cô đừng chấp nhặt với lão già .”

“Tộc trưởng khách khí .” Tần Lưu Tây tránh , về phía Phong Bá: “Đã rõ cả ?”

Phong Bá gật đầu: “Việc đến nước , Nhan thị nhất tộc cũng thể vì những rủi ro đó mà vứt bỏ đại khí vận , cũng bỏ là bỏ , chỉ thể thuận theo thiên mệnh.”

“Nói sai. Tồn tại ắt lý lẽ của nó. Thế gian vạn gia tộc, thịnh suy vô . Mệnh , chính là chú trọng một chữ ‘thuận theo thiên mệnh, thuận thế mà ’.” Tần Lưu Tây nhạt: “Hơn nữa, luôn tin tưởng, đại đạo 50, trời diễn 49, việc đều luôn chừa một đường lui, chỉ là xem vận hành thế nào mà thôi.”

Phong Bá nàng: “Thiếu quan chủ tuổi còn nhỏ mà sống thật thông tỏ.”

Tần Lưu Tây ngoài cửa sổ: “Đấu với trời, đấu với đất, niềm vui vô cùng. Ta cũng bất quá là thuận theo tự nhiên mà thôi.”

Loading...