Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 458: Thủy Thần Phong Bá

Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:55:17
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Li Thành đến Dư Hàng, nếu ngựa nhanh, ngày đêm nghỉ cũng mất hơn mười ngày. bằng "đường tắt" (đường âm), đầy một canh giờ đến nơi.

Thấy con thú nhỏ (Thú Dẫn Đường) chui ngoài, mấy vội vàng bước theo . Một trận gió lạnh mang theo nước ập mặt.

“Chúng ... đến ?” Nhan Kỳ Sơn phía , "đường âm" còn nữa, nhưng nơi họ đang rõ ràng là một vùng đất khác.

Hồ lô ngọc dưỡng hồn bên hông Tần Lưu Tây rung lên. Nàng mở nút, linh hồn nhỏ bé của Thai Khanh bay .

“Phong Bá ở ngay đây.” Thai Khanh lơ lửng giữa trung, quanh một vòng bay về một hướng.

Tần Lưu Tây bảo mấy vẫn còn đang ngơ ngác theo.

Trong bóng đêm, mấy di chuyển như quỷ mị. Nếu con thú nhỏ phát sáng, e là họ cũng thấy rõ đường.

“Cũng may là lúc nửa đêm canh ba vắng vẻ, chứ nếu chúng xuất hiện đột ngột thế , sợ là la toáng lên là gặp quỷ.” Đường sơn trưởng thầm cảm thán khi thấy xung quanh một bóng .

“Còn .” Nhan Kỳ Sơn xoa xoa tay: “Sống đến từng tuổi , trải nghiệm nhiều như trong một ngày đúng là từng . Cảm thấy đời uổng công.”

Trong đầu ông nảy mấy câu chuyện chí quái, liền với Đường sơn trưởng: “Lão Đường, xong việc , là chúng hợp tác một tập truyện, chuyên về mấy chuyện kỳ lạ ?”

Đường sơn trưởng mắt sáng lên.

“Hai vị đường đường là bậc thầy, dám lan truyền mấy chuyện quái lực loạn thần ?” Tần Lưu Tây đầu liếc họ.

“Chẳng lẽ cô đến việc nặc danh ? Chúng thể lấy chung một bút danh.” Nhan Kỳ Sơn đắc ý .

Tần Lưu Tây xòe tay: Thôi , ông thích là , tùy ông.

Thai Khanh bay thấy bóng, nhưng Nhan Kỳ Sơn phương hướng của ngôi miếu nhỏ, liền dẫn đường, đưa mấy đường tắt.

Ba mươi phút , họ thấy Thai Khanh đang một ngôi miếu nhỏ, kích thước chỉ bằng một cái mộ. Con thú nhỏ biến mất, xung quanh tối đen. Tần Lưu Tây lấy từ trong bao hai cây nến cuối cùng, thắp lên để soi sáng. Dưới ánh lửa mỏng manh, họ thấy cảnh ngôi miếu.

Miếu nhỏ xây ngay bên cạnh Lục Hồ, một gốc cây đa lớn, chiếm diện tích lớn, cũng đơn sơ. Tường mọc rêu xanh, trông vẻ lâu đời. Trước miếu một lư hương bằng đá, bên trong cắm đầy chân hương, thể thấy nơi đây thường đến cúng bái.

Nhan Kỳ Sơn kích động bước lên , chỉ hét lên: Lão tổ, cháu cố đến thăm ngài đây!

Thai Khanh bất động miếu, chỉ chằm chằm pho tượng đất khuôn mặt bên trong, lệ rơi đầy mặt, lặp lặp : “Đến cả khuôn mặt cũng ... Chàng là còn mặt mũi nào để gặp ?”

Đêm về khuya, miếu nhỏ kề hồ, gió lạnh thổi tới, tiếng gió rít bên tai, càng cảm thấy lạnh thấu xương.

Tần Lưu Tây pho tượng thần. Nàng là ai nặn, dù hình dáng thật của Thủy Thần, cũng thể tưởng tượng mà đắp ngũ quan chứ. Đằng là một khuôn mặt phẳng lì, tượng chỉ khoác một tấm vải đỏ.

(Vị Bán Thần ... thảm.)

Nhan Kỳ Sơn đây đây là tổ tiên nhà , đến lạy cũng cảm thấy gì. Bây giờ thấy tượng thần sơ sài như , đến khuôn mặt cũng , trong lòng ông thấy vô cùng khó chịu.

“Tiểu Tây nha đầu, dù xây miếu, nhưng pho tượng thần cũng thể một pho khác ? Không cần tượng vàng, nhưng ít nhất cũng mặt mũi chứ?” Nhan Kỳ Sơn hốc mắt đỏ hoe: “Tượng thần trong chùa miếu, đạo quan, đều mặt ? Sao lão tổ nhà ?”

Tần Lưu Tây: “Cũng thể nặn , nhưng nhất đừng giống hệt. Ngay cả Thai Khanh cũng ngài trông giống ông , ai kẻ tâm địa liên tưởng .”

Lòng Nhan Kỳ Sơn chợt lạnh, nhưng nhanh vui lên: “Có mặt là .”

“Hay là cứ hỏi đương sự .” Tần Lưu Tây nghiêng đầu, chỉ pho tượng.

Thai Khanh "vèo" một cái bay tới mặt nàng, khuôn mặt trắng bệch ghé sát : “Cô gọi ? Ta gọi hồi lâu mà thấy động tĩnh gì.”

Tần Lưu Tây ngả . (Không gặp , mà oán khí của Thai Khanh tăng thêm một phần.)

“Thử thỉnh thần xem .”

Tần Lưu Tây Đằng Chiêu. Cậu bé tháo cái bọc lưng, lục lọi một hồi, lấy một cái hộp, một bầu rượu nhỏ, một cái ly uống rượu và một đĩa đậu phộng rang.

Nhan Kỳ Sơn thấy nàng lấy ba nén hương dâng lên, khỏi hỏi: “Trước đây thấy cô cúng cho đám quỷ , là bốn nén?”

“Thần ba, quỷ bốn.”

Tần Lưu Tây đốt hương, cung kính vái tượng thần trong miếu ba vái, trong lòng mặc niệm: “…Đệ tử Thanh Bình Quan, Tần Lưu Tây, cầu xin Lục Hồ Thủy Thần Nhan Phong Bá, kính thỉnh thần giáng, cho thông linh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-458-thuy-than-phong-ba.html.]

Mọi đều im lặng chờ đợi. Xung quanh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió rít gào.

Đông— Thịch thịch thịch!

Đột nhiên vang lên vài tiếng mõ, dọa mấy nhảy dựng, vội theo hướng âm thanh.

“Ngươi ngủ thức, trời giá rét…”

Hú…

Hóa gác canh qua. (Canh tư .)

Mọi dám hó hé, giờ mà lảng vảng ở đây, lỡ dọa tưởng gặp quỷ thì đúng là tội .

họ vô tình, còn gác canh thì hữu ý. Ông ở con phố dài, thấy bên lờ mờ mấy bóng , trong gió còn thoảng đến mùi hương mát lạnh, sợ đến mức đ.á.n.h rơi cả mõ.

“Có quỷ!!!”

Mọi gác canh chạy mất dạng: “…” (Tội quá.)

Một cơn gió ập tới. Đằng Chiêu về phía tiểu miếu, thở nặng nề, nhắc nhở: “Đến .”

Mọi giật , vội qua, chỉ thấy phía tiểu miếu, một hư ảnh chậm rãi hiện lên. Một khoác vải đỏ như áo cà sa, đầu trọc, gương mặt vô cùng trẻ tuổi, ôn hòa, như bao bọc bởi một lớp hào quang, tựa như phật quang, mà cũng giống thần quang.

“Là ngươi đang thỉnh bản thần?” Thần ảnh của Thủy Thần mờ ảo, phảng phất như chạm là tan, cũng thể duy trì lâu.

Tần Lưu Tây sang, quét mắt từ đầu đến chân, mày nhíu : “Thủy Thần Phong Bá?”

Thủy Thần sững sờ: “Phong Bá? Đã lâu ai gọi như .”

“Vậy là ngài vẫn còn nhớ tên họ của . Thế thì Phong Bá, ngài còn nhớ Thai Khanh ở Vĩnh Châu ?” Thai Khanh kích động nhào tới. Còn kịp đến gần, nàng hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết.

“Đừng chạm …”

Tần Lưu Tây kịp nhắc, Thai Khanh thần quang Phong Bá đ.á.n.h bay . Hồn thể vốn "cho ăn" và hồ lô dưỡng cho ngưng tụ, nay lập tức biến trở như lúc ban đầu.

Không, còn mờ nhạt hơn cả lúc đó.

Mọi ngơ ngác. Thai Khanh cũng ngây dại, nàng Phong Bá với ánh mắt thể tin nổi và kinh hoàng.

Phong Bá lúc mới chú ý tới nàng, kỹ khuôn mặt nàng, ký ức xa xăm ùa về: “Thai Khanh?”

Hắn định qua. Tần Lưu Tây vội ngăn , lắc đầu: “Đừng qua đó! Ngài là thần, nàng là quỷ. Ngài đến gần, công đức và thần lực ngài sẽ tổn thương nàng .”

Nàng thấy hồn phách Thai Khanh mờ nhạt như sắp tan, đành lấy thêm một lá Cố Hồn Phù đ.á.n.h qua, : “Thần vốn dĩ thể khắc quỷ, sát quỷ. Ngươi tùy tiện đến gần như là sẽ tự thương, thậm chí là hồn phi phách tán.”

Hai mắt Thai Khanh chảy huyết lệ. Trăm năm gặp, gặp như xa lạ. Thà hồn phi phách tán còn hơn!

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...