Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 457: Ta vậy mà lại nghĩ nàng là người tốt
Cập nhật lúc: 2025-11-11 09:55:16
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhan Kỳ Sơn và trăm triệu ngờ tới, Tần Lưu Tây "đường âm" trong truyền thuyết, những mang theo pháp khí, mà còn dắt theo một đứa trẻ con.
Giang Văn Lưu và Đằng Chiêu mắt to trừng mắt nhỏ. Tầm mắt Giang Văn Lưu dừng ở vật thể dài bọc vải lụa mà Đằng Chiêu đang cõng lưng, đó là thứ gì. Bên chân Đằng Chiêu còn một cái túi, trông vẻ nặng.
Bên , Tần Lưu Tây bắt đầu thi pháp, bấm quyết niệm chú. Giống như lúc Phán Quan xuất hiện, giữa hư xé một cánh cửa đen ngòm. Phía cánh cửa tựa như cái miệng khổng lồ của một con mãnh thú, đang chờ con mồi chui đầu lưới.
“Theo sát , thôi.” Tần Lưu Tây xách cái túi lớn của Đằng Chiêu lên, . Đằng Chiêu sát bên cạnh nàng, cũng bước .
Đường sơn trưởng và , vội vàng đuổi kịp. Vừa bước , họ bất giác ngoái đầu , cánh cửa biến mất trong nháy mắt, phảng phất như từng tồn tại.
Một trận gió thổi tới, xua tan lớp sương mù âm u xung quanh, khiến tầm trở nên rõ ràng hơn.
Thư Sách
Trước mắt họ là một con đường dài hun hút thấy điểm cuối. Hai bên đường tối đen như mực, một chút ánh sáng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
chính sự tĩnh lặng ngược tim Đường sơn trưởng và đập như trống dồn, căng thẳng đến mức mồ hôi lưng túa .
Đằng Chiêu bên cạnh Tần Lưu Tây, tò mò xung quanh. (Đây là đường âm ?)
Tần Lưu Tây móc một con thú nhỏ bằng giấy, trông như mèo giống Tỳ Hưu. Nàng bấm quyết, điểm linh khí lên con thú, niệm: “Dư Hàng, Lục Hồ.”
Trước mắt , con thú giấy bỗng dưng "sống" . Bốn móng vuốt của nó chạm đất, phát ánh sáng như ngọc trai, nó mật cọ cọ lòng bàn tay Tần Lưu Tây, đôi mắt ươn ướt trông vô cùng đáng yêu.
Mọi một nữa tê dại. Đây là trò gì nữa?
“Là Thú Dẫn Đường. Đi theo nó, nó sẽ đưa chúng đến nơi cần đến, cũng sẽ mấy con quỷ nghịch ngợm che mắt, chúng lạc đường, lãng phí thời gian.” Tần Lưu Tây giới thiệu.
“Nó rõ ràng chỉ là giấy vẽ mà.” Giang Văn Lưu chằm chằm con thú nhỏ đang phát sáng, ánh mắt đờ đẫn.
“Chỉ là một chút pháp thuật thôi.” Tần Lưu Tây vỗ đầu con thú, nó liền bắt đầu về phía . Mọi vội theo.
Giang Văn Lưu thấy Tần Lưu Tây xách cái bao tải , nghĩ đường đường là nam tử, thể cứ , liền bước lên giật lấy cái bao: “Để xách.”
Vừa cầm tay, cánh tay y lập tức trĩu nặng xuống, suýt nữa thì gãy cả lưng.
Tần Lưu Tây : “Thứ nhẹ . Ngươi là sách, xách nổi.”
Giang Văn Lưu mặt đỏ bừng: “Ta thấy cô xách nhẹ nhàng, cứ tưởng nó nhẹ.”
“Ta nhập đạo rèn luyện thể từ nhỏ. Dù bắt quỷ đấu pháp cũng cần sức lực, thể yếu ớt như thư sinh, đ.á.n.h hai chiêu quỷ thắng.” Tần Lưu Tây xách cái bao, giải thích.
“Vậy còn dắt cả nó theo?” Giang Văn Lưu Đằng Chiêu.
Tần Lưu Tây xoa xoa búi tóc nhỏ của Đằng Chiêu: “Đây là đại đồ kế thừa y bát của , cho nó theo để học hỏi, mở mang tầm mắt.”
Giang Văn Lưu còn định gì đó, đột nhiên hai bên đường truyền đến tiếng quỷ sói gào, thứ gì đó từ mặt bay vụt qua.
“Oa oa oa! Quỷ! Quỷ!” Nhan Kỳ Sơn và Đường sơn trưởng, hai ông lão cộng cũng cả trăm tuổi, ôm chầm lấy , hoảng sợ về phía , run như cầy sấy.
Tần Lưu Tây qua, chỉ thấy một hồn ma cán nát bét, m.á.u thịt lẫn lộn, hình rõ, đang ở đó họ chằm chằm. Ruột gan nó còn treo lủng lẳng bên ngoài, một đoạn nó quấn trong tay nghịch chơi.
Ọe!
Giang Văn Lưu nôn thốc nôn tháo.
Ọe! Ọe!
Đường sơn trưởng và Nhan Kỳ Sơn cũng ngoại lệ, nôn đến trời đất tối tăm.
Bây giờ họ mới hiểu, vì lúc ăn tối Tần Lưu Tây khuyên họ ăn ít thôi. Hóa là vì thế ? Trải nghiệm đường âm, mở màn là một "đại chiêu". Thật là tự khổ !
Trong lúc họ đang nôn, Tần Lưu Tây lấy từ trong bao tải một cây nến trắng, ném về phía con quỷ. Con quỷ sững sờ, vui mừng khôn xiết nhặt lấy cây nến, quỳ xuống lạy Tần Lưu Tây: “Đa tạ thiên sư đại nhân.”
“Chiêu Chiêu, cho bọn họ mỗi một viên Kiện Tỳ Hoàn ngậm .”
Đằng Chiêu lấy từ túi gấm bên hông một lọ thuốc, đếm cho mỗi một viên, thừa một viên nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-457-ta-vay-ma-lai-nghi-nang-la-nguoi-tot.html.]
Giang Văn Lưu nhận thuốc, ngậm miệng, lời cảm tạ tò mò hỏi: “Ngươi sợ ?”
Đằng Chiêu liếc y: “Quỷ từng hại , sợ cái gì?”
Giang Văn Lưu ngẩn . Nhan Kỳ Sơn và Đường sơn trưởng cũng sững sờ, bật khổ. Lá gan của họ còn bằng một đứa trẻ. là hổ danh nhập đạo bái sư từ nhỏ.
Tần Lưu Tây vô cùng đắc ý: “Không hổ là đồ của .”
Đoàn tiếp tục về phía . Càng , những hồn ma với cái c.h.ế.t kỳ quái càng nhiều. Giang Văn Lưu và thậm chí còn thấy một con quỷ mất đầu đang dùng chính cái đầu của để đá chơi như đá cầu. Cái đầu đó còn lăn đến tận chân họ, mở to đôi mắt, miệng : “Công tử hữu lễ, nhặt giúp cái đầu với.”
Mọi cố gắng lắm mới sợ đến ngất xỉu. là mở mang tầm mắt.
Cái gọi là "thấy nhiều thì quen", một lúc, cho dù tiểu quỷ nghịch ngợm hì hì định xông lên che mắt họ, họ cũng bình tĩnh hơn.
Họ Tần Lưu Tây, cứ mỗi gặp hồn ma, nàng thò tay bao tải, móc nến ném cho chúng. Phàm là con quỷ nào nhận nến đều đến mức quỷ thể run lên, cảm tạ Tần Lưu Tây.
Không ảo giác , họ luôn cảm thấy Tần Lưu Tây như phủ một lớp kim quang, nhưng lớp kim quang đó nhanh chóng thứ gì đó hút mất, chốc lát còn.
“Cả túi của cô đều là nến ?” Giang Văn Lưu hỏi.
Tần Lưu Tây móc một vốc tiền giấy, rải : “Còn tiền giấy.”
“Đây xem như là tiền lộ phí ?” Nhan Kỳ Sơn tò mò.
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Cũng hẳn. Những cô hồn dã quỷ lang thang đường âm đều là cúng bái, quanh năm đói khát, cho nên họ thể duy trì hình dạng vốn , đành giữ bộ dạng lúc c.h.ế.t mà lang thang. Sắp Tết , coi như phát cho họ chút cơm tất niên và tiền giấy.”
Mọi im lặng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
(Nói nàng hám tiền, nhưng cũng hẳn. Đến cô hồn dã quỷ mà cũng đối xử thiện tâm như ... Nàng đúng là !)
Ngay lúc họ đang cảm động vì Tần Lưu Tây là , nàng bỗng quăng cái bao tải xuống, lệnh cho Đằng Chiêu: “Lôi pháp khí sư tổ truyền cho con khai trương ! Chém c.h.ế.t con quỷ mập dám đến cướp đồ ăn cho sư phụ!”
Đằng Chiêu chút do dự, tháo cái bọc lưng xuống, giật tấm vải bọc . Một thanh kiếm gỗ đào mấy bắt mắt, khắc đầy phù văn phức tạp, quấn tơ hồng và tiền đồng, lập tức xuất hiện trong tay .
“Nhìn nó béo như , dùng chú Sát Heo mà xử lý nó .” Tần Lưu Tây nhắc nhở.
Con quỷ cướp đồ: “...” (Đánh thì , nhưng cần sỉ nhục quỷ như ?)
Đằng Chiêu lời răm rắp, cái miệng nhỏ bắt đầu niệm chú: “Ngô phụng 33 cương, 72 địa sát tổ sư lệnh, tùy đại đồng thiết bản gông, ngàn đao sát bất tận, vạn đao sát hành…” (Ta phụng lệnh tổ sư 33 cương, 72 địa sát,...)
Cậu ném một lá bùa , kiếm rung lên, lao thẳng về phía con quỷ , chém!
Con quỷ cướp đồ đau đớn kêu "oaoa". (Tính tham ăn đúng là tội , c.h.ế.t mà vẫn chừa. Nó đúng là ma xui quỷ khiến mới dám cướp đồ ăn! Hồn tan mất thôi!)
Nhan Kỳ Sơn và vội lấy tay áo che mặt: “...”
(Ta mà nghĩ nàng là ! Thật là hổ c.h.ế.t quỷ !)