Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 454: Cảm thấy kinh ngạc

Cập nhật lúc: 2025-11-11 07:58:16
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây chỉ dùng dăm ba câu tóm tắt câu chuyện của Thai Khanh và Nhan Tòng Hạc, đó...

Thôi Phán Quan hừ một tiếng: “Phàm trần si nam oán nữ, phiền phức nhất! Người c.h.ế.t là hết, đời xong thì kiếp . Thế gian nam nữ nhiều vô kể, cớ gì cứ chấp nhất một ? Quá chí tiến thủ!”

Thai Khanh chút u oán, thầm nghĩ: Lúc còn sống, chắc ông là kẻ cô độc hiểu tình yêu là gì.

Nhan Kỳ Sơn và thì dám hó hé tiếng nào, chỉ trừ.

“Thôi Phán đúng, yêu đơn phương đúng là mệt mỏi. đây đều là do tính tình con gây , ngoài thế tục như ngài và tự nhiên sẽ để trong lòng.” Tần Lưu Tây tâng bốc ông một câu, : “Chỉ là oan hồn chấp niệm cũng khó đầu thai, cần hóa giải mới . Tương lai đưa xuống địa phủ, cũng là một món công đức cho cả ngài và , ngài thấy ?”

Thôi Phán Quan sang sảng: “Người khác thì , chứ Thiếu quan chủ chỉ tra tung tích một , tiểu quan dám đùn đẩy.” Ông liếc Nhan Kỳ Sơn một cái, thầm gật đầu: “Gia tộc cũng đại khí vận, Văn Xương chiếu nhà, công đức. Thôi, để xem thử.”

NHan Kỳ Sơn và Giang Văn Lưu trong lòng vui mừng khôn xiết. Phán Quan đường đường mà Nhan gia đại khí vận, chắc chắn suông. Đường sơn trưởng thì thầm ghen tị, nhưng cũng mừng cho bạn . Ai mà mong gia tộc hưng thịnh, khí vận chứ?

Mọi Thôi Phán Quan cầm bút Phán Quan, mở Sổ Sinh Tử , tên Nhan Tòng Hạc lên. Trong khoảnh khắc, kim quang lóe lên, giữa hư chậm rãi hiện một hàng chữ đỏ.

“Nhan Tòng Hạc, Dư Hàng, sinh ngày 24 tháng 3 năm Quý Tị, mất…”

Thư Sách

Sổ Sinh Tử nắm giữ sinh tử luân hồi, ưu khuyết điểm của một , cả đời và khi c.h.ế.t ác hành thiện điều gì, đều ghi rành mạch.

Nhan Kỳ Sơn, Đường sơn trưởng và đều cảm thấy mở mang tầm mắt, tấm tắc khen ngợi sự thần kỳ của tạo hóa. Cuốn Sổ Sinh Tử nhỏ bé thể ghi cuộc đời một con chi tiết đến .

Họ chớp mắt những dòng chữ . Nhan Tòng Hạc chỉ sống 22 năm, sự tích cuộc đời nhanh chóng lướt qua, cho đến phần khi c.h.ế.t:

“Trăm năm qua, trấn thủ Lục Hồ ở Dư Hàng, lấy quỷ tu thành tiên hồn, chịu hương hỏa thờ phụng của dân chúng, trở thành Thủy Thần, thiên địa tán thành…”

Tần Lưu Tây ngạc nhiên việc Nhan Tòng Hạc đầu thai, nhưng việc lấy quỷ tu thành Thủy Thần khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Thôi Phán Quan cũng chút ngạc nhiên, về phía Nhan Kỳ Sơn, : “Thảo nào khí vận ngươi thịnh vượng như , hóa tổ tiên lấy quỷ tu thành Thủy Thần, tín ngưỡng và công đức ban phúc trở .”

Nhan Kỳ Sơn ngây cả .

Thủy... Thủy Thần ? Cụ cố của ?

Tần Lưu Tây Thôi Phán Quan hỏi: “Trăm năm mà thể lấy quỷ tu thành Thủy Thần, cần khí vận và ý chí mạnh mẽ đến mức nào? Trăm năm qua Dư Hàng xảy chuyện gì lớn ?”

Thôi Phán Quan cũng thấy kỳ lạ, liền mở sử ký của Dư Hàng xem kỹ, bừng tỉnh: “Thảo nào! Sáu mươi năm , Dư Hàng đột ngột xảy động đất lớn, nước hồ Lục Hồ suýt nữa thì tràn ngược. Lúc đó ít đang ở hồ, khi rơi xuống nước, dốc cạn hồn lực để cứu tất cả lên bờ, còn tàn hồn thì ngủ say đáy hồ. Sau trận động đất, những cứu cho rằng đó là Thủy Thần hiển linh, nên lập miếu thờ.”

! Ta xem qua sử ký, lúc đó Dư Hàng đột nhiên địa long lật (động đất), thương vong ít. Nước Lục Hồ suýt tràn thành, nhưng rút về.” Nhan Kỳ Sơn kích động : “Bên cạnh Lục Hồ đúng là một cái miếu nhỏ, một pho tượng nhỏ. Ta còn đến lạy ! Cho nên , lạy Thần... chính là lạy cụ cố của ?”

(Trời ơi! Đó là Thần!)

Giang Văn Lưu cũng nổi da gà. Đường sơn trưởng thì tê dại. Giờ phút , ông thật sự vài phần ghen tị!

Thai Khanh thì lệ lưng tròng. (Quả nhiên là mà nàng yêu tha thiết.)

“Chỉ còn tàn hồn mà cũng thể trở thành Thần ?” Đường sơn trưởng bỏ sót hai chữ "tàn hồn".

Thôi Phán Quan : “Một sợi tàn hồn, nếu bồi bổ và tín ngưỡng, cũng sẽ dần dần ngưng tụ. Đặc biệt, chỉ là tán hồn lực ở Lục Hồ chứ rời , bá tánh thờ phụng, tín ngưỡng, đây đều là công đức, sẽ trở bản . Nếu Thiên Đạo chí công vô tư thì ? Bất quá, lấy quỷ tu thành, tàn hồn đủ, đoán chỉ thể gọi là Bán Thần.”

“Vậy nếu tín ngưỡng còn thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-454-cam-thay-kinh-ngac.html.]

“Tín ngưỡng biến mất, Thần tự nhiên cũng sẽ biến mất.” Tần Lưu Tây trả lời: “Giống như Sơn Thần của một ngọn núi, bá tánh tin tưởng, thì ngài tồn tại. nếu còn ai tin, ngài cũng sẽ biến mất giữa đất trời.”

“Không sai. Hắn vốn dĩ là thủy quỷ, chỉ là kéo thế mạng để đầu thai mà cứ ở Lục Hồ, nên mới cơ duyên . Một khi tín ngưỡng tan biến, cũng sẽ lập tức biến mất.” Thôi Phán Quan : “Nhan gia khí vận chống đỡ, khi thành thủy quỷ gặp cơ duyên, mới thể trở thành Thủy Thần thiên địa tán thành.”

Thai Khanh yếu ớt hỏi: “Vậy... thể rời ?”

“Rời ? Hắn là Thủy Thần của một phương, chịu sự thờ phụng của bá tánh, trời đất công nhận, đương nhiên bảo hộ khí hậu cho nơi đó. Thần mà , thì còn là thần nữa, bá tánh tự nhiên sẽ tin. Không tín ngưỡng, tồn tại ? Chỉ kẻ ngốc mới rời !” Thôi Phán Quan liếc nàng một cái: “Sao, hết hy vọng chứ? Mau theo tiểu quan về địa phủ đầu thai . Nể mặt Thiếu quan chủ, ngươi tội nghiệt gì, sẽ cho ngươi đầu thai một nhà .”

Thai Khanh lắc đầu: “Ta .”

“Nghĩ kỹ . Ngươi đầu thai, ở nhân gian cô hồn dã quỷ, đầu thai cũng xếp hàng lâu. Chỉ bằng cái dáng vẻ quỷ yếu ớt vài phần nhan sắc của ngươi, nếu đám đại quỷ coi trọng, kéo quỷ thì cũng c.ắ.n nuốt.”

Thai Khanh sợ đến hồn phách run rẩy, lẩm bẩm: “Ta... thể ở bên cạnh Thủy Thần ? Ngay cả ngài cũng Đầu Trâu Mặt Ngựa thủ hạ, cũng thể thủ hạ cho Thủy Thần mà.”

“Ồ, ‘tiểu bí’ (bồ nhí) riêng ?” Thôi Phán Quan buông một câu trêu chọc, thấy ngơ ngác, ông liền giải thích: “Đời gọi như .”

Thai Khanh cảm thấy từ gì đó đúng, nhưng cũng dám cãi , đành cúi đầu.

“Biết là dễ . Cứ đến gặp , chuyện đầu thai , hãy tính.” Tần Lưu Tây với Thôi Phán Quan: “Ngài công việc bận rộn, cũng dám giữ ngài hàn huyên.”

Thôi Phán Quan: “Không vội, vẫn thể cùng Thiếu quan chủ uống vài chén.”

Tần Lưu Tây chỉ chỉ Thai Khanh: “Ta nhận tiền xem quẻ , việc vẫn xong, dù cũng đưa nàng một chuyến.”

Thôi Phán Quan bất mãn trừng mắt Thai Khanh, mới : “Vậy .”

“Làm phiền ngài chạy một chuyến. Chút lòng thành , ngài mang về chia cho cùng ăn. Lần thấy con Long Mã của ngài cũng già , một con khác cho ngài đổi.” Tần Lưu Tây chỉ đống tế phẩm, : “Thay gửi lời hỏi thăm đến Diêm Quân lão nhân gia, xuống thăm ông , bảo đảm sẽ đốt râu ông nữa!”

(Diêm La Vương: “?” Đừng xuống! Nhà nhà!)

Thôi Phán Quan sớm để ý con Long Mã , vui đến mức mặt quỷ cũng hiền hòa vài phần, nhưng miệng vẫn khách khí: “Cũng chuyện gì to tát, đáng để cô khách khí như .”

Tần Lưu Tây hóa phù bấm quyết, đốt đống tế phẩm. Mọi thấy tiếng ngựa hí "híiiii" một tiếng, mắt kim quang lóe lên, đống đồ vàng mã biến thành đồ thật.

Thôi Phán Quan toe toét, vung tay áo, nguyên bảo chui túi. Ông cưỡi lên Long Mã, với Tần Lưu Tây một tiếng "cáo từ" xé rách hư rời .

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...