Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 451: Vội vàng nhận bà
Cập nhật lúc: 2025-11-11 07:58:13
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhan Tòng Hạc?
Nhan Kỳ Sơn sững sờ, : “Đó là em trai út của cụ cố . Tính theo bối phận, gọi một tiếng cụ chú.”
“Quả nhiên là .” Thai Khanh nghiến răng, Nhan Kỳ Sơn: “Ngươi trông giống .”
Nhan Kỳ Sơn sờ mặt: “Lúc còn trẻ, phụ cũng từng như .” Hắn ngẫm nghĩ : “Cô cô tên Thai Khanh? Ta nhớ . Ta từng phụ kể, cụ chú của từng cưới một nữ nhân, là một bậc thầy về đàn cầm, họ Thai? Chẳng lẽ... chính là cô?”
Thai Khanh sững sờ, bật lạnh: “Hắn mà cũng cưới ? là lời dối trá. Nếu thật sự cưới, cớ gì một trở ? Ta chờ chờ, chờ đến mòn con mắt, vẫn thấy của tới. Ta vì u uất vui mà ngã bệnh dậy nổi, cuối cùng hộc m.á.u tâm đầu mà c.h.ế.t cây đàn .”
Vì trong lòng oán, âm khí của nàng lập tức bùng lên, hồn thể càng rõ nét, ánh mắt Nhan Kỳ Sơn cũng chút đúng.
Nhan Kỳ Sơn run rẩy: (Nàng ... là định qua đây bóp c.h.ế.t để hả giận đó chứ?)
Thư Sách
Thai Khanh vẫn còn vài phần tỉnh táo, bèn kể quá trình quen Nhan Tòng Hạc. Nàng là một cầm sư khá nổi danh, dạy đàn ở một thư viện nữ tử tại Vĩnh Châu. Trong một du ngoạn, nàng ngẫu hứng gảy đàn, tiếng đàn thu hút Nhan Tòng Hạc. Nhan Tòng Hạc học rộng tài cao, tài nghệ chơi đàn cũng vô cùng xuất chúng, ông chỉ hiểu đàn mà còn chế tác đàn. Vừa gặp Thai Khanh, ông coi nàng như tri kỷ, cả hai nảy sinh cảm giác tâm đầu ý hợp. Họ vì đàn mà quen , dần yêu .
“...Cây đàn là do chúng cùng chế tác, dùng gỗ sam già nhất mặt đàn, gỗ tử mộc đế. Đàn tên là Khanh Tê, lấy ý 'Phượng hoàng đậu cây ngô đồng', nhưng dùng tên của . Bởi vì nó vốn riêng cho , nhỏ nhắn tinh xảo, thể mang khắp nơi, đặt đầu gối là gảy .”
Thai Khanh vỗ về cây đàn, ánh mắt đầy hoài niệm: “Sau khi xong đàn, chúng còn cùng tấu một khúc nhạc, chỉ là còn kịp thiện và đặt tên cho nó thì nhận thư nhà, phụ bệnh nặng, về gấp.”
“Chàng về thưa chuyện với gia đình, đó sẽ dùng kiệu tám khiêng đến cưới . Ta xuất gia đình danh giá, chắc như ý nguyện, bởi chỉ là một cô nhi, tuy chút danh tiếng nhưng cũng chỉ là một cầm sư.” Thai Khanh khổ: “ vẫn nuôi một tia hy vọng, mong là bậc quân tử giữ lời, sẽ mang tam thư lục lễ đến nghênh thú . Thế nhưng, sự chờ đợi đó cuối cùng vẫn rơi hư .”
“Ta ngày đêm mong chờ, chờ đến khi tóc điểm sương. Chàng bặt vô âm tín, mà vì thanh cao, kiêu ngạo nên cũng tìm. Ta đợi suốt hai năm, gắng gượng cơ thể bệnh tật phổ xong khúc nhạc , cuối cùng hộc một ngụm m.á.u tâm đầu, ngã gục cây đàn. Khúc nhạc dứt, cũng .”
“Chàng lừa , cũng phụ …”
“Không !” Nhan Kỳ Sơn lắc đầu: “Cụ chú hề phụ bạc cô, ông chỉ là... kịp đến chỗ cô mà thôi.”
Thai Khanh sững sờ.
Nhan Kỳ Sơn : “Năm đó, cụ chú đúng là vì cụ cố nội bệnh nặng mà về nhà. Sau khi cụ cố nội qua đời, ông tự đưa linh cữu về quê an táng, ngay tại Lục Hồ ở Dư Hàng. Vì cứu phụ (lúc đó ngã xuống hồ) mà cụ kiệt sức, chìm Lục Hồ.”
Đầu óc Thai Khanh lập tức trống rỗng, nàng lẩm bẩm: “Ngươi ... c.h.ế.t từ lâu ?”
Nhan Kỳ Sơn gật đầu: “Phụ , cụ chú mất lúc mới 22 tuổi, hề cưới vợ. Cho nên, ông phụ bạc cô, mà là ông cách nào thành lời hứa.”
Hồn thể vốn rõ nét của Thai Khanh chao đảo, trở nên mờ ảo: “Chàng... mà cả ?” Nàng lẩm bẩm lặp câu , nước mắt bỗng biến thành huyết lệ, chảy dài má.
Giang Văn Lưu hoảng sợ, kìm mà nhích gần Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây âm khí trong phòng lưu chuyển nhanh hơn, khẽ thở dài: “Cô mang theo chấp niệm và oán hận mà c.h.ế.t, hồn phách nhập cây đàn, chấp niệm hóa thành si oán, mới giam cầm nhiều năm. Hiện giờ hiểu lầm cởi bỏ, cô cũng nên buông bỏ chấp niệm .”
“Không, tìm .” Thai Khanh ngẩng đôi mắt đẫm huyết lệ lên, lắc đầu: “Cô là thiên sư, cô hãy giúp .”
Tần Lưu Tây: “…” Nàng Thai Khanh, : “Vị đại tỷ , cho phép nhắc nhở ngài một câu. Nhan đây ngoài năm mươi, cụ chú của ông mất trăm năm thì cũng xấp xỉ . Ngài định tìm thế nào? Chàng dù đầu thai, thì cũng gần hai kiếp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-451-voi-vang-nhan-ba.html.]
Thai Khanh: “Dù là , cũng tìm, cho dù đầu thai chuyển thế.”
“Ngài đang khó .” Tần Lưu Tây : “Người mất nhiều năm, ngài tìm thì thể gì? Ông
mất khi còn trẻ, hôn phối, Nhan gia chừng lúc đó sắp xếp minh hôn (đám cưới âm) cho ông .”
Thai Khanh , oán khí lập tức bùng lên. Dải lụa buộc tóc đứt phựt, tóc bay trong gió âm, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu, trông nàng lập tức vài phần hung tợn. Nhan Kỳ Sơn sợ đến mức vội vàng giải thích: “Không ! Tuyệt đối !”
Ba một quỷ cùng về phía ông.
“Nhan gia chúng cũng là dòng dõi thư hương, nhiều đời đèn sách. Gia quy của Nhan gia là nam tử bốn mươi tuổi mà con mới nạp . Chúng giống những gia đình cổ hủ, tin rằng c.h.ế.t hôn phối sẽ cô độc suối vàng, tìm một c.h.ế.t khác để đám cưới âm.”
Nhan Kỳ Sơn Thai Khanh : “Cho nên cụ chú của mất vẫn là độc một . Chỉ là gia đình sợ ông con cháu hương khói, mà ông vì cứu phụ mà mất, cho nên cụ cố của chủ, cho phụ con thừa tự của cụ chú, để nối dõi tông đường. Vì , tuy vẫn quen gọi ông là cụ chú, nhưng thực tế, chính là đang nối dõi hương khói cho chi của ông.”
Mọi : “…” (Đây là câu chuyện ly kỳ éo le gì ?)
Nhan Kỳ Sơn hít sâu một , lấy hết can đảm : “Cụ cố của hứa sẽ cưới ngài vợ, tuy vô duyên thành lễ, nhưng lời hứa vẫn là lời hứa. Cho nên, ... gọi ngài một tiếng... cụ cố ạ.”
Hắn dứt lời, liền “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu Thai Khanh: “Bà cố tại thượng, xin nhận một lạy của cháu cố!”
Thai Khanh sợ đến mức vội lùi hai bước. Nếu nàng vẫn còn là sống, chắc giờ mặt đỏ bừng. Nàng chút bối rối đàn ông ngoài năm mươi, trông còn già hơn cả .
(Cháu... cháu cố ? Một cháu cố... "to lớn" thật!)
Mọi đều ngơ ngác, Nhan Kỳ Sơn quỳ một cách nhanh gọn dứt khoát, cả tiếng đầu gối va xuống sàn rõ to, ai nấy đều cạn lời. Cái thái độ tự nhận cháu cố , thành khẩn quyết đoán!
Đường sơn trưởng: là hổ danh Nhan Trọng Thanh, vì giữ mạng mà từng tuổi vẫn thể "nhận liều" như !
Nhan Kỳ Sơn toe toét như đóa cúc, thầm nghĩ: Không sợ gì khác, chỉ sợ vị hiểu lầm cụ chú mất mà còn lấy vợ, lỡ bà vui biến thành lệ quỷ, đầu tiên "xử" chính là . Tuổi tác là cái gì, lúc cần giữ mạng thì vẫn giữ!