Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 449: Ngài đã đánh thức một oan hồn
Cập nhật lúc: 2025-11-10 09:42:29
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc tới Đinh gia, Tần Lưu Tây cũng giấu giếm, chỉ dăm ba câu rõ bộ mặt ghê tởm của bọn họ.
Đường sơn trưởng nhíu mày: “Chỉ là một cửa hàng mứt hoa quả, mới khai trương lâu, Đinh gia thiển cận như ? Ta nhớ Đinh Thủ Tín đây từng tôn tổ phụ của con lão sư mà?”
“Cũng chỉ là miệng thôi. Nếu thật sự là tôn sư trọng đạo, thể thấy Tần gia sa sút liền lập tức tránh mặt?” Tần Lưu Tây thản nhiên .
Đường sơn trưởng xong, trong mắt càng lộ vẻ vui: “Xu cát tị hung (tránh dữ tìm lành) là bản năng, đúng là sai, nhưng cũng thể chuyện vô sỉ như . Chỉ là một tri phủ, dám dung túng nhà đến thế, thể thấy bản tính của .”
Xu cát tị hung thì cũng , nhưng thể bỏ đá xuống giếng. Huống hồ đây còn từng nương nhờ Tần gia, bây giờ chỉ dựa một cửa hàng để mưu sinh, mà cũng cướp, thật quá đáng.
“Chắc là nghèo đến hóa rồ !” Tần Lưu Tây nhạo.
Đường sơn trưởng hỏi: “Có cần gì ?”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Không cần ạ, việc nên con đều . Muốn cướp đồ của con, cũng xem bọn họ cái đó .” (Cửa hàng là do nàng giúp Vương thị dựng nên, cũng xem như là của nàng.)
Đường sơn trưởng giật , nhưng thấy nàng hề phiền não vì chuyện , nghĩ đến bản lĩnh của nàng, ông liền yên tâm. Dù , ông vẫn : “Con gọi một tiếng lão sư, nếu thể mượn sức thì đừng khách khí, đừng lúc nào cũng sợ dính nhân quả, nợ nần ân tình.”
“Vâng ạ.” Tần Lưu Tây đáp dứt khoát. Đường sơn trưởng tính nàng, chuyện gì tự giải quyết sẽ phiền khác, vì sợ gánh thêm nhân quả ân tình.
Ông cũng thêm, nhưng thầm nghĩ gửi tin cho bạn ở phủ thành, "tuyên truyền" cho thật bộ mặt của nhà Đinh tri phủ. , còn Tiêu thứ sử bên , cũng gửi thư thăm hỏi, thế nào cũng thể để (Đinh tri phủ) sống quá tự tại, ngáng chân một chút mới .
...
Bên , Nhan Kỳ Sơn cũng học trò của (Giang Văn Lưu) kể chuyện "" mà Tần Lưu Tây cửa Đinh gia, và cả chuyện Đinh gia đang vướng tin đồn.
“Nha đầu đúng là nghìn bộ mặt.” Nhan Kỳ Sơn tấm tắc khen: “Còn nhà họ Đinh , bộ dạng ăn thật quá khó coi. Một cái cửa hàng nhỏ mà cũng đáng để hủy hoại thanh danh của , đúng là ngu xuẩn.”
Cửa hàng mới khai trương thì đáng giá bao nhiêu bạc, mà bọn họ cũng nhòm ngó. Cái tướng ăn y như ch.ó dữ tranh mồi.
“Câu ‘trộm gà thành còn mất nắm thóc’ chính là bọn họ.” Giang Văn Lưu thản nhiên .
Đinh gia cũng là quan gia tứ phẩm, mà tầm mắt thiển cận như , nghĩ đến hậu quả của việc , bất kể Tần gia là gia đình tội thần , chuyện truyền ngoài đều sẽ đời lên án. Vì một cái cửa hàng mà vứt bỏ thanh danh, quả thực ngu xuẩn tột độ.
Nhan Kỳ Sơn liền : “Cách hành xử của Đinh gia chút điểm mấu chốt đạo đức nào, con cũng đừng qua với tên Đinh Vĩnh Lương đó nữa. Huống hồ, nha đầu là học trò của Đường sơn trưởng, phân biệt sơ.”
Giang Văn Lưu: “Học trò vốn dĩ cũng định kết giao sâu.”
Nhan Kỳ Sơn gật đầu, cầm lấy hộp đàn bọc lụa, bên trong là một cây đàn cổ xưa mà tiểu xảo. Ông mở tấm lụa, sờ sờ họa tiết hình ngọn lửa tự nhiên ở đuôi đàn, tấm tắc khen ngợi đặt xuống. Âm sắc cây đàn trong trẻo, đúng là một cây đàn , là ông đấu giá từ một nhà đấu giá.
Ông lấy từ đáy hòm một hộp chu sa thượng đẳng, thứ là tìm từ một bạn ở Vũ huyện. Vốn ông định giữ bột màu, nhưng bây giờ cảm thấy tác dụng của nó nên phát huy hơn.
“Đi thôi.”
...
“Mau xem, quà cá cược là gì đây?” Đường sơn trưởng hứng thú Nhan Kỳ Sơn .
Nhan Kỳ Sơn đưa chiếc hộp cho Tần Lưu Tây: “Một hộp chu sa thượng đẳng tìm từ Vũ huyện, thứ hẳn là hữu dụng với cô ?”
Thư Sách
Chu sa thượng đẳng, đương nhiên là hữu dụng. Tần Lưu Tây nhận lấy, mở xem. Nhìn kỹ chất lượng chu sa, mắt nàng cong lên, ngẩng đầu: “Rất … Hửm?”
Nhan Kỳ Sơn thấy thần sắc nàng gì đó khác lạ, kìm hỏi: “Sao ? Là chê quà cá cược đủ quý trọng ?”
“Ta vốn để ý chuyện cá cược, mà là vấn đề của ngài.” Tần Lưu Tây rút một tia âm khí từ ông, nhíu mày : “Ta mới trừ âm khí cho ngài xong, mới một lát dính ? Nhan , ngài mang theo thứ gì đến thư viện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-449-ngai-da-danh-thuc-mot-oan-hon.html.]
Mấy sững sờ, dính ?
Sắc mặt Đường sơn trưởng cũng chút ngưng trọng: “Trọng Thanh, e là ông mang theo thứ gì may mắn mà .”
Nhan Kỳ Sơn cẩn thận suy nghĩ, hành lý của dường như thứ gì .
Tần Lưu Tây dậy: “Để xem.”
Nhan Kỳ Sơn và Giang Văn Lưu cũng chỉ đến thăm bạn , hành lý nhiều, đều là những thứ góp nhặt đường du học. Tần Lưu Tây xem, thì cứ xem.
Vào phòng, quanh một vòng, tầm mắt Tần Lưu Tây dừng một chiếc hộp đàn, nàng bước tới: “Ở đây.”
Giang Văn Lưu thấy lạ, lão sư mới lấy hộp chu sa từ đây mà. Y bước lên mở hộp , : “Đều là chút đồ vật tầm thường.”
Tần Lưu Tây cầm lấy tấm lụa bọc dài bằng cánh tay lớn, mở , để lộ cây đàn cổ bên trong. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đàn, cảm nhận một lát, tùy ý gảy thử dây đàn.
Dưới ngón tay, tiếng đàn trầm ấm, xa xăm mà trống trải, dư âm nhẹ nhàng, kéo dài, tựa như một nữ tử đang thì thầm, như như kể, ai oán thê lương.
Nhan Kỳ Sơn và tiếng đàn, đều chút mê mẩn, ánh mắt hoảng hốt, như thể thấy một nữ tử đang bên bàn gảy đàn. Tiếng đàn kéo dài, lóc ai oán, khiến lòng đau xót nhưng dấy lên một tia oán hận và căm thù, vớ lấy thứ gì đó để phát tiết.
Két—
Đột nhiên một tiếng đàn chói tai vang lên, kéo họ tỉnh táo trở , sắc mặt ai nấy đều tái .
“Ta... ?” Nhan Kỳ Sơn nhíu mày.
Đường sơn trưởng : “Ông giống như một con mèo hoang phát điên, mặt mày trông dữ tợn.”
“Sao thể?” Ông đường đường là bậc nho sĩ quân tử, thể lộ vẻ mặt dữ tợn.
Tần Lưu Tây ấn dây đàn , : “Là do chấp niệm của cây đàn hóa thành oán khí. Tiếng đàn vang lên khơi dậy mặt tối tăm trong lòng các vị. Vừa các vị cảm thấy nội tâm dâng lên phẫn hận và oán thù ?”
Nhan Kỳ Sơn ấn ngực, ông đương nhiên cảm nhận . Ông cây đàn cổ tiểu xảo tinh xảo, chợt cảm thấy gì đó đúng, kìm nuốt nước bọt: “Cây đàn đấu giá ở Cửu Huyền Quán bên Vĩnh Châu. Ta thấy nó nhỏ nhắn tinh xảo, âm sắc , nên mới động lòng. lúc nhận đàn, cũng gảy thử, như thế .”
Tần Lưu Tây kỹ đàn, ở đuôi đàn một đóa hoa đỏ sậm hình ngọn lửa, trong đó một điểm đỏ tươi rực rỡ. Nàng chấm chút nước bọt ngón tay, sờ lên, đầu ngón tay dính chút màu đỏ thắm. Là máu.
“Đây là m.á.u lúc ngài gảy đàn?” Tần Lưu Tây cây đàn cổ mang theo âm khí, : “Ngài đ.á.n.h thức oan hồn phong ấn trong cây đàn .”
Nhan Kỳ Sơn: “?”