Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 442: Có qua mà không có lại thì thất lễ quá
Cập nhật lúc: 2025-11-10 09:42:22
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Vương thị thu xếp xong việc nhà, liền bảo Lý Thành đ.á.n.h xe, đưa theo Tần Lưu Tây đến Đinh gia.
“Mẫu định đáp lễ thế nào ạ?” Tần Lưu Tây tò mò hỏi.
Vương thị : “Đánh thì đ.á.n.h , thế lực cũng bằng ai. Chỉ thể dùng miệng lưỡi, tranh cãi một phen cho hả giận thôi.”
Tần Lưu Tây nhướng mày, bấm ngón tay tính toán một chút : “Vậy chúng cứ chờ đến giờ Thân hai khắc ( 3h30 chiều), đến cổng hướng Đông Nam gõ cửa, sẽ bất ngờ thú vị.”
Vương thị sớm chú ý thấy nàng bấm ngón tay, liền hỏi: “Con đang bói toán ?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Quẻ tượng cho thấy như . thời điểm đó, đúng vị trí đó, sẽ ít công to.”
Lòng Vương thị rung động, bà chợt nhớ tới Tần lão thái thái, kìm hỏi: “Con xem tướng lợi hại như , từng xem lão thái thái sẽ gặp nạn hôm nay ?”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Con chỉ thể bà sẽ tang thương con cháu, chứ là ai. đó xem tướng của mẫu và nhị thẩm, con liền hiểu . Chuyện con từ sớm, chỉ là .”
Vương thị càng thêm bất ngờ: “Con từ sớm?”
“Khoảng thời gian tam thúc xảy chuyện, con lúc xem qua tướng mạo của tổ mẫu và tam thẩm, thấy ứng nghiệm.” Tần Lưu Tây : “Tây Bắc đường xa, dù con tính cũng thể đổi . Là phúc họa, là họa thì tránh khỏi. Bị tàn phế còn dễ chấp nhận hơn là mất mạng.”
Nghe , tim Vương thị đập thình thịch: “Vậy... tam của con…”
Thư Sách
“Em thứ đều . Cung tử tức (cung con cái) của mẫu lúc lõm, vân còn xa, là tướng xa cách con cái, nhưng cũng sẽ gặp .”
Vương thị suýt rơi nước mắt, vội lau khóe mắt, hỏi: “Vậy... tuổi thọ của tổ mẫu con, con ?” Nói đến đây, bà xua tay: “Thôi, tiết lộ thiên cơ cho con, đừng tính nữa.”
Tần Lưu Tây khẽ thở dài: “Tuổi thọ của bà còn dài.”
Lòng Vương thị chùng xuống, bà ngoài cửa sổ xe, lẩm bẩm: “Nếu thể gắng gượng đến lúc bọn họ trở về, bà cũng thể nhắm mắt.”
Tần Lưu Tây gì thêm.
Xe ngựa chìm trong im lặng, đến đúng giờ Thân hai khắc, xe đến Đinh phủ. Ở hướng Đông Nam quả nhiên một cái cửa hông.
Vương thị xuống xe, Tần Lưu Tây cũng nhảy xuống theo một bước. “Lý Thành, gõ cửa.”
Lý Thành tiến lên, gõ gõ cửa lùi .
Tần Lưu Tây thấy một gương mặt quen thuộc, đó là gã ăn xin xổm ở đầu hẻm nhà các nàng, cũng đang lảng vảng ở bên . Nàng vẫy tay với gã ăn xin, chỉ chỉ góc tường.
Gã ăn xin cũng lanh lợi, lập tức đến vị trí nàng chỉ, xổm xuống vờ như gì.
“Ai đấy!” Tiếng gã sai vặt gác cổng vang lên, cánh cửa kẽo kẹt mở.
Gã sai vặt Vương thị và Tần Lưu Tây, đ.á.n.h giá từ xuống : “Các là ai?”
Tần Lưu Tây tinh mắt thấy tiếng xe ngựa đang đến gần, và nhanh thấy nó xuất hiện. “Mẫu , ạ.”
Vương thị hắng giọng, cao giọng : “Ta là Tần gia đại thái thái ở hẻm Bát Hỉ, phường Bát Tỉnh.”
“Tần gia hẻm Bát Hỉ?” Gã sai vặt ngẫm nghĩ: “Đó là nhà cũ của tội thần Quang Lộc Tự Khanh ? Bà là thái thái của chi trưởng ?”
“Phải.” Sắc mặt Vương thị đổi: “May nhờ ơn trời, tội liên lụy đến đàn bà trẻ con, chúng cho về quê cũ. Trước đây, nghĩ đến tình nghĩa Tri phủ đại nhân từng bái phụ chồng thầy, đặc biệt đến đưa thiệp bái phỏng, nhưng ngờ quý phủ bận việc, thể tiếp.”
Gã sai vặt đột nhiên dự cảm lành. Thấy xe ngựa của phủ về tới, gã vội bỏ mặc Vương thị, chạy đón.
Từ xe, mấy vị thiếu gia quần áo hoa lệ nhảy xuống, tò mò cảnh . Giọng của Vương thị lúc nãy lớn, họ đều thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-442-co-qua-ma-khong-co-lai-thi-that-le-qua.html.]
Tần Lưu Tây thấy, liền cụp mắt . Đó là công tử nhà họ Đinh, con trai của Đinh tri phủ, mấy hẳn là bạn đồng môn của . Tốt lắm.
Đinh Vĩnh Lương thấy Vương thị, liền hỏi gã sai vặt. Gã sai vặt vội báo cáo phận của Vương thị.
Đinh Vĩnh Lương là gia quyến tội thần, mày nhíu , nhưng cũng nhà và Tần gia đây chút giao tình, liền bước lên, hành lễ với Vương thị: “Hóa là Tần phu nhân. Bà đến thăm tổ mẫu ? Mời bà .”
Vương thị , tầm mắt lướt qua mấy vị thiếu gia ăn mặc hoa lệ, thản nhiên : “Thân phận hèn mọn, dám đặt chân lên đất quý. Hôm qua may nhờ Đinh lão phu nhân trượng nghĩa, cố ý mang d.ư.ợ.c liệu đến tận nhà, còn báo cho lão thái thái nhà tin tức về các lão gia ở Tây Bắc. Thực sự là sợ hãi dám nhận.”
Tần Lưu Tây lúc giả vờ tức giận : “Mẫu ! Rõ ràng là bọn họ ý . Biết rõ tổ mẫu lo lắng cho tổ phụ, sức khỏe , mà còn cố ý đến cửa báo tin tam thúc tàn phế. Hiện giờ tổ mẫu trúng gió, hôn mê giường, ngài còn khách khí với họ gì?”
Nàng lườm Đinh Vĩnh Lương, : “Nếu tổ mẫu mệnh hệ gì, Đinh gia chính là đao phủ hại c.h.ế.t tổ mẫu !”
(Tác giả: Tần lão thái thái mà chắc sẽ : Con đúng là "đại hiếu tử"!)
“Tây Nhi!” Vương thị lườm Tần Lưu Tây: “Đừng bậy. Đinh lão phu nhân cũng là lòng , chuyện còn định giúp chúng xoay xở để cha con và các thúc sống hơn một chút mà?”
“Có lòng mà mấy đưa thiệp mời đều tránh mặt gặp ? Nói là xoay xở, là bảo chúng bán cửa hàng cho bà , lấy tiền đó xoay xở ?” Tần Lưu Tây khinh thường: “Cửa hàng đó là cái cần câu cơm của cả nhà già trẻ chúng . Cho đến quấy rối gây sự thành, giở trò đ.â.m lưng. Con thấy tám phần là cố ý.”
“Con bé …” Vương thị giả vờ bất đắc dĩ, Đinh Vĩnh Lương: “Trẻ con dạy dỗ bên cạnh, ăn ngay thẳng lựa lời, Đinh công tử xin đừng trách.”
Đinh Vĩnh Lương tức đến siết chặt tay, hai rõ ràng là đang tung hứng, coi là đồ ngốc chắc?
“Chỉ là hiểu lầm thôi. Tần phu nhân là phủ chuyện?” Đinh Vĩnh Lương dù cũng còn nể mặt bạn đồng môn đang mặt, cố gắng gượng .
“Ai mà mạng . Không dám . Lý Thành, dỡ đồ xuống.” Tần Lưu Tây vẻ tùy hứng.
Lý Thành liền dỡ đồ xe ngựa xuống, đặt ở ngay cổng.
Vương thị ôn tồn : “Đinh công tử, d.ư.ợ.c liệu chúng dám nhận. Mặt khác, nếu quý phủ thích mứt hoa quả và điểm tâm của tiệm chúng , cũng biếu một ít, xin lão phu nhân vui lòng nhận cho. Tây Nhi, chúng thôi, tổ mẫu con tỉnh , về hầu bệnh.”
“Tỉnh thì thôi, lỡ tỉnh …” Tần Lưu Tây lạnh, liếc xéo Đinh Vĩnh Lương: “ là đồ đao phủ g.i.ế.c dao!”
Đinh Vĩnh Lương đen mặt, Tần Lưu Tây, bỗng nhiên thấy gương mặt chút quen quen. Hắn rõ ràng là gặp ở ?
Tần Lưu Tây thèm để ý đến , nàng đỡ Vương thị lên xe ngựa, tiện thể truyền một mật âm tai gã ăn xin.
Đinh Vĩnh Lương cũng kịp nghĩ thêm, vì mấy bạn đồng môn ý tứ rằng họ còn bài vở , chuyện ngắm tuyết để , xin cáo từ .
Hắn chiếc xe ngựa của Tần gia, chiếc xe ngựa hoa lệ đậu phía ( bên trong từ đầu đến cuối hề xuống xe) cũng đang đầu rời , trong lòng khỏi thắt .