Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 438: Lưu Tây phá giải thế cục
Cập nhật lúc: 2025-11-10 07:35:41
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ra tay với một quán ăn cửa hàng thực phẩm bằng cách cho đến diễn kịch, vờ ăn hỏng bụng, thực là chiêu trò cũ rích nhất. thể phủ nhận, đây cũng là cách trực tiếp và hiệu quả nhất, đặc biệt là đối với những chủ cửa hàng quyền thế.
Lấy màn kịch mắt ví dụ. Một ăn hỏng bụng, còn thể là đối phương lừa đảo tống tiền. nếu ngày mai, ngày thêm nữa, việc ăn của cửa hàng chắc chắn sẽ đả kích lớn, sẽ dần mất hết khách hàng, cuối cùng thể tiếp tục kinh doanh, chỉ đành ảm đạm sang nhượng.
Trong mắt nhà họ Đinh lúc , Tần gia chính là đám sa cơ thất thế, quyền thế, thậm chí còn mang tội. Chỉ dựa một nhà phụ nữ, trẻ em, già yếu ớt thì thể giữ nổi cửa hàng. Vì , dùng chiêu trò là đủ .
Mọi đều đang xem màn kịch quen thuộc , tự hỏi cuối cùng sẽ thế nào, thì bỗng lên tiếng: “Có độc, bằng cho ngươi xem xem?”
Mọi theo tiếng , chỉ thấy một thiếu niên mặc thanh bào, tóc búi bằng trâm gỗ, ở cửa, mắt lạnh gã côn đồ đang ôm bụng lăn lộn.
Gã lưu manh cũng sững , Tần Lưu Tây mắng: “Thằng nhóc con ngươi là ai? Vắt mũi sạch, biến sang một bên .”
Những vây xem cũng Tần Lưu Tây. Có mấy nghiêng đầu, cảm thấy gương mặt trông quen quen, hình như gặp ở .
Tần Lưu Tây đưa mắt trấn an Vương thị, về phía gã lưu manh: “Ngươi ăn mứt hoa quả của tiệm Như Ý hỏng bụng ? Ta là đại phu, đây, chữa cho ngươi.”
Gã lưu manh trừng mắt: “Đừng vẻ hùng, cút .”
“Chà, trông vẫn còn sung sức lắm, giống hỏng bụng chỗ nào?” Tần Lưu Tây lạnh.
Thư Sách
Gã lưu manh đảo tròng mắt, ôm bụng rên rỉ: “Ta chính là ăn mứt ô mai nhà nó nên mới hỏng bụng, ai da.”
Tần Lưu Tây rút một con d.a.o găm bên hông , bước tới: “Vậy ? Ta từng một câu chuyện, vu oan ăn bậy, đó tự m.ổ b.ụ.n.g để chứng minh trong sạch. Ngươi , cũng nên chứng minh một chút là ngươi vu oan cho tiệm Như Ý ? Lại đây, cần ngươi tự mổ, mổ giúp ngươi. Yên tâm, là đại phu, tay nghề , mổ thể khâu cho ngươi, tuyệt đối c.h.ế.t .”
Sắc mặt gã lưu manh trắng bệch: “?”
(Đây là kẻ điên nào?)
Hắn thấy Tần Lưu Tây bước tới, mặt mang nụ âm hiểm, gã hoảng sợ lùi về : “Ngươi... ngươi đừng qua đây!”
“Yên tâm , nhanh lắm.”
“Ta nhớ !” Lúc vỗ đùi: “Đây là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan, Bất Cầu đại sư! Lần ngài còn khám bệnh từ thiện ở Thanh Bình Quan, y thuật cao siêu.”
“Ngài cũng nhớ , là ngài , chính là ngài .” Một khác cũng xen , với gã lưu manh: “Này , nếu là khác thì dám chắc, nhưng nếu là Thiếu quan chủ thì y thuật giỏi thật đấy. Cứ để ngài bắt mạch cho là bệnh gì ngay.”
“ ! Cùng lắm thì m.ổ b.ụ.n.g thôi, dù Thiếu quan chủ cũng thể khâu như cũ. Ta từng thấy ngài cứu một thư sinh trong đạo quan, hình như ngã rách tay đó, ngài dùng kim chỉ khâu , trông quen tay lắm!”
Gã lưu manh: “…”
(Mổ , dùng kim chỉ khâu ? Các đang kể chuyện quái quỷ gì ?)
Vương thị và Tần Mai Nương , trong lòng kinh ngạc. Hóa danh tiếng của đại tiểu thư nhà vang dội như ? Chỉ là... vẻ hung tàn.
Tần Lưu Tây với gã lưu manh: “Ngươi , đều khen kìa, chắc chắn trị hết cho ngươi.”
Nàng xổm xuống, rút d.a.o găm . Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi d.a.o còn buốt hơn cả băng tuyết.
“Ngươi, ngươi đừng qua đây!” Gã lưu manh suýt nữa sợ tè quần.
Mặt Tần Lưu Tây sa sầm: “Sao ? Bất Cầu thiếu quan chủ đường đường chữa bệnh cho ngươi, ngươi từ chối? Hay là ngươi vốn bệnh, chỉ đến đây ăn vạ tống tiền? Hoặc là... ai sai sử?”
Nàng , liếc mắt về phía đám đông.
Ánh mắt Lưu quản sự trong đám đông vặn chạm , đồng tử co rụt , vội vàng cúi đầu, tim đập thình thịch.
Gã lưu manh đảo mắt liên tục, vẫn cố tỏ hung hăng: “Nói bậy! Ta chính là ăn đồ nhà nó hỏng bụng...”
“Nghĩ kỹ hẵng . Nếu cố ý dối là phạm khẩu nghiệp, c.h.ế.t sẽ xuống địa ngục cắt lưỡi.” Tần Lưu Tây điểm trán gã: “Nói thật .”
Gã lưu manh bỗng ngây : “Phải. Ta vốn bệnh. Là cho năm lượng bạc, sai đến đây gây sự.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-438-luu-tay-pha-giai-the-cuc.html.]
Đám đông vây xem lập tức ồ lên.
Tuy họ ít nhiều cũng đoán gã lưu manh đến gây sự, nhưng tự thừa nhận, vẫn chút kinh ngạc. Vừa còn luôn miệng kêu ăn hỏng bụng, đảo mắt thật ?
Lưu quản sự thầm mắng: Đồ khốn! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Hắn xoay định chuồn, nhưng Tần Lưu Tây thể để ? Nàng búng ngón tay, Lưu quản sự "bịch" một tiếng ngã sấp mặt xuống đất, dọa những xung quanh vội dạt .
Tần Lưu Tây bước tới, dùng chân lật ngửa : “Xem kịch xong định ? Màn kịch kết cục như các ngươi mong , về ăn với chủ tử nhà ngươi đây?”
Lưu quản sự kinh hãi: “Ta hiểu ngươi gì. Trời tuyết đường trơn, trượt ngã thôi.”
“Trời tuyết đường trơn, khác đều vững, mà ngươi ngã? Hay là do nhiều chuyện trái lương tâm quá?” Tần Lưu Tây tướng mạo : “Xem ngươi cằm nhọn, mắt tam giác, ngươi là kẻ tham tài háo sắc, thích chiếm tiện nghi, khoe khoang, tính tình xảo trá. Chậc, đúng là tướng khắc nghiệt. A, thiên đình của ngươi tụ mây đen, ấn đường phiếm hồng, xem sắp xui xẻo, họa huyết quang.”
Lưu quản sự , vội bò dậy, chỉ nàng: “Ngươi ngậm m.á.u phun !”
Tần Lưu Tây giơ d.a.o găm lên: “Còn dám chỉ nữa, tin chặt đứt ngón tay của ngươi ?”
Ngón tay Lưu quản sự lập tức rụt về.
“Ta cần gì ngậm m.á.u phun ? Ngươi họ , là Thiếu quan chủ Thanh Bình Quan. Ta ngoài y thuật, còn xem tướng. Ta ngươi xui xẻo, ngươi liền sẽ xui xẻo. Ta ngươi thấy máu, hôm nay ắt sẽ thấy.” Tần Lưu Tây lạnh.
Lưu quản sự lùi mấy bước.
“Kẻ sai sử ngươi là , đúng ?” Tần Lưu Tây hỏi gã lưu manh.
Gã lưu manh vội vàng gật đầu: “Chính là .”
“Quản sự của Đinh gia, thật là oai phong. Đinh gia cướp tiệm Như Ý , liền dùng chiêu trò bẩn thỉu để bôi nhọ, ăn tương quá khó coi. Đây là Đinh tri phủ phân phó ?” Tần Lưu Tây vạch trần thẳng thừng.
Người dân bắt đầu xì xào. Lại là nhà họ Đinh của tri phủ. Đây là cướp cửa hàng của .
Lưu quản sự ngờ Tần Lưu Tây dám vạch trần chủ nhà , trong lòng hoảng hốt, : “Không chuyện đó! Ngươi... ngươi đây là ngậm m.á.u phun ! Lão phu thèm chấp nhặt với ngươi.”
Hắn hoảng hốt định bỏ , nhưng mấy bước, chân trượt một cái, ngã sấp về phía , trán đập trúng một hòn đá.
Vỡ đầu chảy máu!
Họa huyết quang ứng nghiệm!
Đám đông im phăng phắc.