Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 437: Đều là người bênh vực người nhà
Cập nhật lúc: 2025-11-10 07:35:40
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây đang ở cửa hàng kê đơn t.h.u.ố.c điều trị cuối cùng cho Đông Dương Hầu. Gần một tháng nay, ngày nào ông cũng đều đặn đến nhã thất của Phi Thường Đạo để đả tọa thanh tu, uống Hoàn Thiếu Đan mà Tần Lưu Tây luyện chế đặc biệt cho chân của ông. Đôi chân sớm khôi phục . Cũng nhã thất bố trí trận pháp thế nào, ở đây chừng một tháng, đừng là chân, ngay cả ám thương tích tụ nhiều năm trong cơ thể cũng khỏi hẳn.
Hiện giờ, Đông Dương Hầu thể là tinh thần quắc thước, sắc mặt hồng hào. Ông thèm thuồng cái nhã thất mặt, liền hỏi Tần Lưu Tây xem thể đến chỗ ông lập một trận pháp tương tự .
Tần Lưu Tây liền trả lời rằng đường sá quá xa, trời quá lạnh, tạm thời , chờ cơ hội sẽ qua xem .
Đông Dương Hầu tuy thất vọng nhưng cũng cưỡng cầu. Ông chỉ hỏi sang chuyện đôi chân của cháu trai , nếu nàng đồng ý chữa, ông tính khi trở về sẽ đưa cháu trai đến.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Cũng thể để đến đây xem . nếu thể chữa , thì thù lao…”
“Bất kể là thù lao gì, lão phu đều trả , thậm chí gả cả thằng nhóc đó cho cô cũng .” Đông Dương Hầu chằm chằm nàng, : “Cháu trai của lớn lên vô cùng tuấn tú, vì luyện võ nhiều năm nên cũng vạm vỡ khỏe mạnh. Bên Đông Hải chúng còn thông thương với cả ngoại tộc, Nhạc gia giàu . Hơn nữa, cháu trai cũng em nào khác tranh giành gia sản. Cô xem, nhan sắc, tiền, gia thế, cũng xem là một con rùa vàng quý hiếm, đúng ?”
Ông thật sự thích Tần Lưu Tây, lanh lợi, bản lĩnh. Nếu thể rước về cháu dâu, thật đúng là mộ tổ nhà họ Nhạc bốc khói xanh.
Mực cây bút lông sói trong tay Tần Lưu Tây suýt nữa thì bẩn đơn thuốc. Nàng ném bút nghiên rửa bút, ngẩng đầu lên, dở dở : “Lão tướng quân, là xuất gia, nhập đạo .”
“Chẳng cô giáo phái của các cô câu nệ chuyện cưới gả ?” Đông Dương Hầu chớp mắt: “Cô cứ gả , nhà chúng cũng yêu cầu cô tục. Đương nhiên, vẫn sinh một đứa con, nhà chúng con cháu thưa thớt, chỉ còn một mạch đơn truyền thôi.”
Trán Tần Lưu Tây đầy vạch đen: “Ngài càng càng xa .”
Mấy , hễ là con gái là y như rằng đều lái sang chuyện hôn sự. Lão Vương phi bên phía Tề Khiên là thế, Đông Dương Hầu bên cũng . Bảo nhà quyền quý tìm vợ đều chú trọng môn đăng hộ đối cơ mà? Chỗ nào chú trọng chứ?
Thấy Tần Lưu Tây trông bất lực, Trần Bì và những khác bên cạnh che miệng trộm.
“Ta ở Đông Hải từng giao long độ kiếp, con giao long đó 500 năm tu hành, nhặt giao châu. Lão tướng quân, thù lao chính là viên giao châu đó.” Tần Lưu Tây : “Còn về chuyện cưới xin, ý đó, ngài đừng mơ mộng nữa.”
Đông Dương Hầu chút tiếc nuối: “Được, cô giao châu, giúp cô tìm. cháu trai đến, cô nhất định suy nghĩ kỹ. Cứ tiếp xúc nhiều, cô vì nó trai mà đổi ý định thì !”
Lão tướng quân đúng là tự tin một cách khó hiểu.
Lão bộc bên thầm nghĩ, thiếu gia ở Đông Hải xa xôi mà lão gia "bán" như thì sẽ cảm nghĩ gì?
Tần Lưu Tây lười biếng đáp qua loa vài câu, đưa cho ông hai đơn thuốc. Một đơn là "thuốc bình an", đơn còn là "thuốc tắm" thể trừ hàn ẩm, mạnh gân cốt. Ngoài , nàng còn riêng một danh sách những thứ cần kiêng kỵ trong ăn uống.
“Ta tiễn, chúc lão tướng quân lên đường bình an.” Tần Lưu Tây đưa thêm mấy lá bùa hộ mệnh.
Đông Dương Hầu mặt mày hớn hở nhận lấy, hàn huyên vài câu, bảo lão bộc để một túi tiền dày cộp thù lao, lúc mới dẫn rời .
Tiễn Đông Dương Hầu , con tiểu quỷ canh giữ ở tiệm mứt hoa quả liền bay tới. nó dừng ở cửa, thấy phù văn bảng hiệu nên dám .
Tần Lưu Tây thấy nó đến, liền : “Sao ngươi tới đây?”
“Đại nhân, Đinh gia hành động !” Tiểu quỷ gấp gáp : “Bọn họ sai đến đồ của cửa hàng sạch sẽ, ăn hỏng bụng, hiện đang quậy tưng ở cửa tiệm.”
Sắc mặt Tần Lưu Tây trầm xuống: “Ngươi về , đừng để bọn họ xông cửa hàng loạn khác thương.”
Tiểu quỷ "vút" một cái biến mất.
Tần Lưu Tây lúc mới đầu, lấy túi châm cứu, thuận tiện dắt thêm một con d.a.o găm sắc bén.
Trần Bì thấy , nheo mắt: “Chủ tử, cần cùng ?”
Thư Sách
“Không cần, chỉ là mấy tên tiểu thôi.” Tần Lưu Tây dắt d.a.o găm hông.
Đằng Chiêu vội theo. Vong Xuyên xảy chuyện gì, chỉ cảm thấy tâm trạng sư phụ , cũng ngây thơ cùng.
“Các con cứ ở cửa hàng, học vẽ bùa, xem y thư cho . Ta một lát sẽ về.” Tần Lưu Tây xoa đầu hai đồ vội vã cửa.
Trần Bì thấy nàng , suy nghĩ một lát, liền lấy một vốc bạc vụn trong ngăn tủ, bỏ túi tiền, cửa gọi đám ăn xin đang co ro ở góc hẻm.
Gã ăn xin cầm đầu tên Cam Đại vội vàng chạy tới, nịnh nọt: “Trần tiểu ca, gì phân phó ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-437-deu-la-nguoi-benh-vuc-nguoi-nha.html.]
“Điều tra xem Đinh gia trong thành những sản nghiệp nào, ai đang quản lý, góc khuất gì . Chuyện lớn chuyện nhỏ, moi hết về đây cho .” Trần Bì ném túi tiền qua: “Chút tiền cho các ngươi lo liệu. Ta chỉ cần tin tức, đủ thì đến tìm .”
Cam Đại nhận túi tiền, vội trả : “Chỉ là hỏi thăm chút tin tức cho ngài, dám lấy bạc. Chúng cũng uống ít nóng của quý tiệm .”
“Cứ cầm . Đinh gia gì cũng tri phủ chống lưng, một việc đào sâu thì dùng đến . Mau .” Trần Bì xua tay.
Cam Đại , liền nhét kỹ túi tiền ngực: “Vậy tiểu nhân ngay đây.”
Trần Bì xoay , thấy Đằng Chiêu đang bình tĩnh , liền giải thích: “Hỏi thăm tin tức, đám giang hồ là rành nhất. Đinh gia dám đến gây sự, chủ tử chắc chắn đang bực, tất nhiên cho bọn họ một bài học. Đến lúc đó, mấy tin tức sẽ ích.”
Hắn nở một nụ âm hiểm.
Đằng Chiêu cụp mắt. Sư phụ bênh vực nhà, mà theo bên cạnh nàng cũng y như . Trần Bì thậm chí cần sư phụ lệnh, đoán ý và hành động . Đây chính là sự ăn ý.
...
Lúc tại tiệm Như Ý, Vương thị mặt sa sầm tên côn đồ đang diễn kịch cửa hàng, bàn tay nắm chặt .
Màn kịch vụng về xảy ngay khi của Đinh gia tới. Không Đinh gia sai tới thì còn là ai?
Đinh gia thật quá hổ!
Vương thị đám vây xem ngày càng đông, chỉ chỉ trỏ trỏ, kìm mà c.ắ.n răng. Bà đầu dặn Tần Mai Nương: “Em mau chạy đến cửa hàng bên phố Hồng Bạch, phường Thọ Hỉ tìm Tây nha đầu.”
Tần Mai Nương gật đầu, đến cửa thì bước chân khựng .
Vương thị thấy cô , bất giác theo, biểu cảm cũng sững sờ.
Tần Lưu Tây đến .
Tim Vương thị thắt , hốc mắt dần dần đỏ lên.
“Mứt hoa quả của tiệm Như Ý là thứ quái quỷ gì độc. Ai da, ăn đau bụng quá, c.h.ế.t mất!” Tên côn đồ vẫn đang lăn lộn đất.
“Có độc , là để xem cho ngươi nhé?” Tần Lưu Tây bước đến cửa hàng, mặt cảm xúc gã côn đồ.