Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 434: Bị đồ đệ dắt mũi
Cập nhật lúc: 2025-11-10 07:35:37
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây vẫn quyết định đến Tàng Thư Các trong đạo quan để tra cứu về trận Khốn Tiên mà Xích Nguyên lão đạo . Sử ký ghi chép, nhưng nàng tìm thấy thông tin về Cửu Dương chân nhân trong một quyển dã sử về các nhân vật truyền kỳ.
Ông là chủ của một phong, tu vi Kim Đan, một bậc thầy về trận pháp. Trận Khốn Tiên và trận Vật Đổi Sao Dời chính là những tác phẩm thành danh của ông. Sách cũng ghi những điểm tinh diệu phi phàm của trận Khốn Tiên, cùng với một phần tài liệu để bày trận.
Tác giả quyển dã sử cũng là một tử của Thanh Bình Tông. Có lẽ chỉ kể từ bậc tiền bối, chứ thực sự tinh túy trận pháp của Khốn Tiên Trận, nên chỉ ghi chép một cách sơ sài.
Tần Lưu Tây đối chiếu với trang sách rách , thấy quả thật nét tương đồng với trận Khốn Tiên. Nếu thật sự thể bổ sung chỉnh, chừng đây sẽ là một lá bài tẩy để giữ mạng .
Nàng dự cảm thật sự sẽ đối đầu với Hủy La. Đây vì nàng cảm thấy là "kẻ chọn" để cứu vớt thương sinh, mà là vì nàng thấy là một kẻ xui xẻo, Thiên Đạo chắc chắn sẽ để nàng sống yên !
Chậc, trực giác thật đáng lo ngại.
Tần Lưu Tây "bộp" một tiếng gập sách . Nàng đầu, thấy tiểu tử đang xếp mấy quyển sách xiêu vẹo cho ngay ngắn, khóe miệng nàng giật giật. Nàng định gì đó thì thấy quanh một vòng thở dài một .
“Có chuyện gì khó khăn ? Sao thở dài?” Tần Lưu Tây hỏi.
Đằng Chiêu nàng: “Năm ngàn lượng bạc trắng, thể xây một tòa lầu ?”
Tần Lưu Tây sững sờ: “Xây lầu gì?”
Đằng Chiêu chỉ Tàng Thư Các nhỏ bé: “Con từng đến Thịnh Kinh, ở ngoại ô phía tây một đạo quan tên là Kim Hoa Cung, hương khói thịnh, danh tiếng lẫy lừng. Phụ từng mang con đến đó ở tạm vì bệnh. Kim Hoa Cung một Tàng Thư Các tên là Trích Tinh Lâu, cao chín trượng, chín tầng. Tầng cao nhất thể bao quát ngoại thành Thịnh Kinh, gọi việc lên tầng lầu cao nhất là 'con đường lên tiên'.”
Thư Sách
Ngón tay Tần Lưu Tây run lên: “Sau đó?”
“Chùa Vô Tướng cũng một Tàng Kinh Các cao năm tầng.”
“Cho nên?”
“Thanh Bình Quan của chúng cũng nên xây một tòa lầu cao, để ngắm cảnh từ cao, để chứa sách, cũng xem như một biểu tượng.” Đằng Chiêu .
Tần Lưu Tây , một lúc lâu mới : “Chiêu Chiêu, con đổi .”
Đằng Chiêu nhíu mày: “?”
“Đã thích hư vinh .”
Sắc mặt Đằng Chiêu đổi: “Con chỉ cảm thấy, Tàng Thư Các thể sơ sài như .”
“Con đúng!” Tần Lưu Tây vỗ đùi: “Người khác thì chúng cũng ! Muốn phát dương quang đại Thanh Bình Quan, trở thành nơi lộng lẫy nhất thiên hạ, thể sơ sài như ! Xây, chúng cũng xây bảy tầng! Còn treo pháp linh, khắc thụy thú, chỉ là Tàng Thư Các, là lầu ngắm cảnh, mà còn là tòa tháp bảo vệ đạo quan!”
Đằng Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy dùng năm ngàn lượng đó ? Đó là tiền tiêu vặt cha cho con mà.”
Đằng Chiêu đáp: “Con sư phụ, sợ c.h.ế.t đói.”
Tần Lưu Tây cảm động c.h.ế.t : “Đồ ngoan!”
Đằng Chiêu lấy một quyển sách Kỳ Môn Độn Giáp đưa cho nàng: “Nếu nó trở thành lầu bảo vệ đạo quan, thì lúc đặt móng bày trận luôn. Ngài xem xét một chút ?”
Tần Lưu Tây: “?”
(Ủa? Mình mới là sư phụ chứ nhỉ? Sao đồ dắt mũi thế ? Tạo nghiệt mà!)
...
Bước tháng Chạp cuối năm, việc kinh doanh của tiệm mứt hoa quả ngày càng . Vương thị nhân dịp cuối năm cho mắt một loại bánh mềm sữa chua, từ sữa bò lên men thành sữa chua, kết hợp với trứng gà và bột mì tinh. Bánh xong bọc một lớp đường sương bên ngoài, ăn chua ngọt mềm mại, dễ tiêu hóa.
Đây cũng là món điểm tâm duy nhất của tiệm mứt, cắt thành khối vuông nhỏ, bọc đường sương, bề ngoài bắt mắt. Vừa mắt, nó nhận vô lời khen, đơn đặt hàng cũng nhiều lên.
Vì , dạo Vương thị bận đến chân chạm đất, nhưng tinh thần ngày càng phấn chấn, ánh mắt rạng ngời.
ăn thì kẻ ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-434-bi-do-de-dat-mui.html.]
Vương thị cũng nghĩ đến việc sẽ ghen ăn tức ở, nhưng ngờ kẻ đó chính là nhà họ Đinh, những đây luôn tránh né nhà họ như rắn rết. Điều khiến cảm thấy vô liêm sỉ nhất là, vẻ mặt tham lam của họ thèm che giấu, còn vẻ "chịu mua là cất nhắc nhà bà ".
Việc Vương thị ghê tởm chịu nổi.
“Tần thái thái, 800 lạng mua đứt cả cửa hàng lẫn công thức, là nể tình hai nhà đây giao hảo. Nghe lão gia tử nhà bà và mấy vị công tử ở Tây Bắc sống cũng lắm. Có bạc , xa, cũng đủ cho họ thoải mái hơn một chút. Chỉ cần quý phủ đồng ý bán, bà chủ chúng sẽ nhờ đại nhân dùng quan hệ, chiếu cố một chút cho những ở Tây Bắc.”
Vương thị liếc xéo vị Lưu quản sự ( hầu của Đinh tam thái thái), mặt cảm xúc : “Không phiền tam thái thái nhà ông bận tâm. Cửa hàng chúng bán.”
Sắc mặt Lưu quản sự sa sầm, nhưng vẫn cố nhịn, thở dài: “Tần thái thái, nay khác xưa. Thân là phụ nữ gia giáo mà ngoài buôn bán là trái với quy củ. Lỡ gặp du côn lưu manh, thanh danh …”
“Du côn lưu manh, chúng cũng gặp .” Vương thị : “May mắn , đúng lúc Vu đại nhân đến mua mứt hoa quả cho phu nhân tay giải vây. Vu đại nhân còn nhớ tình bạn cũ năm đó của và nhà , nên nhờ lính gác thành thường xuyên đến đây tuần tra, cửa hàng nhờ cũng yên .”
(Còn về thanh danh, nàng ăn đắn, gọi là quy củ? Thật nực .)
Sắc mặt Lưu quản sự biến đổi: “Vu đại nhân?”
“ , chính là Vu Khâu Tài đại nhân.” Vương thị bưng lên nhấp một ngụm, đột nhiên mắt sáng lên. Nàng dậy, cầm một gói mứt hoa quả chuẩn sẵn cửa, : “Các vị đại ca đến ca trực , trời mùa đông vất vả cho các vị quá. Đây chút mứt hoa quả, các vị cầm ăn vặt.”
“Chủ tiệm cần khách sáo.” Người dẫn đầu xua tay: “Lần nào cũng lấy, ngại quá.”
(Mứt hoa quả của tiệm Như Ý ngon đắt, chỉ món bánh sữa chua mới là cao giá. Người buôn bán nhỏ, thể nào cũng nhận.)
“Cũng đáng bao nhiêu. Vất vả các vị đại ca tuần tra, chúng mới yên ăn.” Vương thị vẫn dúi gói mứt qua.
Người nọ từ chối , đành nhận lấy, : “Nếu chúng xin nhận. Nếu tên côn đồ nào mắt đến gây rối, bà cứ báo ngay.”
Gã còn liếc Lưu quản sự với ánh mắt dò xét.
Mấy lính gác thành rời , Vương thị xoay , ngoài dự đoán khi thấy mặt Lưu quản sự đen như đ.í.t nồi.
Lưu quản sự dậy, Vương thị: “Tần thái thái vẫn nên suy nghĩ kỹ . Phụ nữ mà kinh doanh cửa hàng, luôn gặp nhiều phiền phức.”
“Không tiễn.”
Lưu quản sự hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ .
Vương thị bóng lưng gã, sắc mặt âm trầm. Tần Mai Nương bước tới, tức giận : “Đinh gia thật hổ! Uổng công đây phụ dìu dắt bọn họ. Thật ghê tởm!”
“Chẳng qua cũng là thói đời đen bạc thôi.”
Tần Mai Nương nhíu mày: “Đại tẩu, bọn họ cướp công khai , liệu giở trò bẩn thỉu, chơi lưng ? Chúng cần báo cho Tây nha đầu ?”
“Tạm thời cần. Cứ dặn dò bên cảnh giác một chút, đừng để động tay động chân.” Vương thị suy nghĩ một lát, bảo Tần Mai Nương chuẩn quà biếu, đặc biệt là món bánh sữa chua , định để Đinh ma ma bên cạnh tự mang đến Vu gia.
Hai chị em dâu rằng, bên trong cửa hàng, một con tiểu quỷ chứng kiến bộ sự việc. Cửa hàng đóng, nó liền bay báo tin.