Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 426: Đừng ép ta vặt lông ngươi
Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:05:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Tu và Tần Lưu Tây quen từ 5 năm . Khi đó, tu luyện đến bậc đại viên mãn, khi nuốt một viên thánh quả ngàn năm, chờ mãi mà cơ hội hóa hình vẫn đến. Oái oăm là, lúc tìm vị đạo sĩ nào tu vi cao thâm để "phong chính" cho .
Vạn vật trong trời đất, phàm là yêu ma dị loại tiến xa hơn, đều cần "phong chính". Đối với tất cả yêu ma, việc "phong chính" là một sự công nhận, một cơ duyên lớn. Được con công nhận, hành tẩu trong nhân gian cũng coi như "ghi danh" với Thiên Đạo.
Ngay lúc Phong Tu may chẳng tìm ai để phong chính, Tần Lưu Tây xuất hiện. Nàng ban cho một cơ duyên lớn, thậm chí khi gần như chống nổi lôi kiếp, nàng còn dùng nhiều công đức kim quang tương trợ, giúp phong chính thành công.
Về , xây dựng nên Trường Sinh Điện. Nàng tìm đến bàn chuyện hợp tác: tìm d.ư.ợ.c liệu, nàng bào chế thuốc. Cứ thế, Trường Sinh Điện gắn kết mối quan hệ của cả hai thêm khăng khít.
Chớp mắt 5 năm, tiểu cô nương ngày nào trở thành đại cô nương. Hắn dù chỉ thỉnh thoảng mới ở bên cạnh, nhưng cũng thừa hiểu tính cách của nàng: một khi quyết thì chỉ thẳng tiến lùi. Điển hình là kiểu " rõ trong núi hổ vẫn cố xông ", đúng là cái tính thích tìm đường c.h.ế.t.
Cho nên, Phong Tu Tần Lưu Tây phá huyết chú cho nhà họ Tư, cũng chỉ một câu, chứ khuyên can, vì khuyên cũng vô ích.
Hắn một cách ngả ngớn bên cạnh Tần Lưu Tây, liếc ngoài: "Đây đường về Li Thành. Chúng ?"
Tần Lưu Tây kể chuyện búp bê đất nặn, hỏi: “Ngươi là đại yêu tu hành ngàn năm, trải qua mấy triều đại đổi ở phàm trần, kiến thức chắc cạn. Ngươi kẻ chuyện gì ?”
Đại yêu ngàn năm đạo hạnh ? Chân mày Đằng Chiêu giật một cái, về phía Phong Tu. Hóa là một lão yêu quái!
Phong Tu gọi là lão yêu quái, chỉ nhíu mày : "Nghe ngươi kể, nhớ đến một cấm thuật cực tà, cực âm từ 500 năm , gọi là 'Cửu Âm Phệ Hồn Kỳ'."
Tần Lưu Tây lập tức hứng thú: “Nói xem.”
"Cũng giống như chuyện búp bê đất nặn ." Phong Tu lười biếng : "Năm đó tên tà đạo đó giam cầm nữ quỷ trong tượng Kỳ Lân Tống Tử, bảo phụ nữ mang về nhà thờ cúng, khiến quỷ liên tiếp đầu thai, liên tiếp phá bỏ, tổng cộng chín , khiến oán khí của quỷ lên đến cực điểm. Mà quỷ như , tổng cộng 99 cái. Tên tà đạo đó đem 99 oan hồn quỷ luyện thành quỷ kỳ, gọi là 'Cửu Âm Phệ Hồn Kỳ'. Cờ một khi tung , chỉ tiếng của quỷ cũng đủ khiến điếc tai, đau đớn, mê mẩn tâm trí. Sau đó, nhân lúc họ chìm trong ảo giác do sát khí tạo , quỷ sẽ nuốt chửng hồn phách, khiến họ c.h.ế.t thảm, thất khiếu chảy máu."
“Sau khi nuốt hồn thì ?” Đằng Chiêu hỏi.
Phong Tu : “Mỗi khi nuốt một linh hồn, thực lực của 'Cửu Âm Phệ Hồn Kỳ' mạnh lên. À đúng , luyện thành cờ , còn thêm xương cốt của chín nữ thuần âm.”
Đằng Chiêu thấy lạnh buốt sống lưng, lạnh chạy dọc từ cột sống lên tới đỉnh đầu.
“Nói cách khác, nữ thuần âm, còn canh đúng giờ để phá thai.” Tần Lưu Tây lạnh mặt .
Phong Tu gật đầu: “Đương nhiên . Nữ sinh năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm là , nhưng lập tức gom đủ chín đứa thì chắc chắn dùng ngoại lực, huống hồ đây còn là những đứa trẻ mới lọt lòng.”
Đằng Chiêu siết chặt nắm tay: “Quá âm độc.”
Phong Tu liếc : “Nếu gọi là tà đạo? Nghe lúc đó, để diệt trừ tên tà đạo đó và phá hủy lá cờ 'Cửu Âm Phệ Hồn Kỳ', mười tuẫn đạo.”
Đằng Chiêu Tần Lưu Tây: “Chuyện búp bê đất nặn và quỷ , e cũng là để luyện chế thứ tà vật tương tự.”
Tần Lưu Tây gật đầu, Phong Tu: “Cấm thuật 'Cửu Âm Phệ Hồn Kỳ' đó chẳng lẽ tiêu hủy hoặc phong ấn ?”
“Tiêu hủy là tiêu hủy, nhưng đám tà đạo xảo quyệt lắm. Ai chúng để tài liệu gì . Chỉ cần còn sót một trang sách rách, phàm là pháp sư chút đạo hạnh đều thể ngộ .” Phong Tu lén lút gối đầu lên đùi nàng, híp đôi mắt hồ ly : “Thế gian , thông minh chỉ ngươi với .”
Tần Lưu Tây chú ý thấy động tác của , lạnh: “Ngươi mà là yêu quái thông minh thì tìm đường c.h.ế.t mà lên đùi .”
Phụt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-426-dung-ep-ta-vat-long-nguoi.html.]
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên đầu ngón tay nàng, tỏa ánh sáng đỏ đáng sợ.
“Trời đang mùa đông, đừng ép vặt lông ngươi.” Tần Lưu Tây gằn.
“Tắt , tắt !” Phong Tu giật vội lùi , trừng nàng: “Con nít con nôi chơi lửa gì chứ? Lần nào cũng dùng chiêu , gì mới mẻ hơn ?”
Thư Sách
“Đối phó với ngươi, một chiêu là đủ, cần gì mới mẻ? Sao, chơi 'Hỏa 24 thức' ?” Tần Lưu Tây bồi thêm một câu.
Phong Tu: “...” (Ta nghi ngờ ngươi đang bậy, nhưng bằng chứng.)
“Được , ngươi về , Lai chưởng quầy nhớ ngươi lắm .” Tần Lưu Tây .
Phong Tu: “Ngươi ở đây, về ? Lai chưởng quầy là một đại nam nhân, nhớ gì, mặc kệ. Ta quan tâm, chúng lâu gặp, quấn quýt cho chứ.”
“Cút!”
“Tuân lệnh!”
Phong Tu biến hình, hóa thành con hồ ly đỏ rực xinh , lăn qua lăn trong xe: “Ta lăn qua đây, lăn qua !”
Đằng Chiêu: “!” (Cái gọi là đại yêu ngàn năm mà ấu trĩ như !)
Tần Lưu Tây trợn mắt: “Đồ thiểu năng!”
Phong Tu hì hì, dùng móng vuốt rón rén bước tới, rúc bên cạnh nàng, còn bạo gan gác móng vuốt lên đùi nàng, ườn .
Tần Lưu Tây bực , nhưng bộ lông đỏ rực, óng mượt, dày mịn của , liền đưa tay vuốt một cái. Đôi mắt hồ ly của Phong Tu híp càng dài, thể cũng duỗi mềm mại hơn. Hắn rõ thế nào để "tiểu tổ tông" hài lòng nhất.
Đằng Chiêu mà thấy ngứa ngáy, cũng sờ một chút. Cậu đưa tay định đặt lên Phong Tu, Phong Tu trừng mắt: “Cấm sờ! Coi chừng thúc chặt móng vuốt của ngươi.”
Đằng Chiêu ngượng ngùng rụt tay . Tần Lưu Tây thấy biểu cảm hiếm của đồ , khỏi bật . Nàng kéo tay , đặt lên cổ Phong Tu.
Trong mắt Đằng Chiêu ánh lên ý . (Sờ cổ đại yêu , thích thật.)
Phong Tu lông xù lên, nhe răng, nhưng thấy tiếng của Tần Lưu Tây, lòng mềm nhũn. (Thôi kệ, nàng vui là .)
Hai một hồ ly cứ thế trong xe. Mà bên ngoài, Đặng Đại Võ vất vả lắm mới điều khiển cho xe ngựa chạy định . Hắn lau mồ hôi lạnh trán, tiếng chuyện trong xe, tim đập thình thịch.
Đây rõ ràng là tiếng đối thoại của ba . Ngoài đại sư và tử, còn khác ? Không... là quỷ?
Đặng Đại Võ vội niệm mấy tiếng "A Di Đà Phật", chuyên tâm đ.á.n.h xe. Đến Lăng huyện, theo ý Tần Lưu Tây, dừng xe một quán cơm. Hắn trơ mắt từ trong xe ngựa, ngoài Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu, còn một nam nhân đến mức giống thật bước .
Đặng Đại Võ lảo đảo, hai mắt trợn trắng, trông như sắp ngất xỉu.
Phong Tu còn sang nháy mắt với ông một cái, ghé sát : "Bọn vẫn luôn ở cùng đó nha."
Đặng Đại Võ giật , chút mờ mịt. (Người bạn của đại sư tên là gì nhỉ?)