Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 423: Ai tới cứu sâm với!
Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:05:25
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi nhà Viên Nhị, Tần Lưu Tây chút trầm mặc, khiến Đặng Phú Tài trong lòng cũng lo lắng, sợ chọc giận nàng. Ông đành kéo Đằng Chiêu chậm vài bước.
“Tiểu đạo trưởng, sư phụ ?”
Đằng Chiêu rút tay về, liếc bóng lưng Tần Lưu Tây, đáp: “Không việc gì.”
Đặng Phú Tài ngượng ngùng. Cặp thầy trò thật kỳ lạ, một (Tần Lưu Tây) thì lúc ngớt, một (Đằng Chiêu) thì lúc nào cũng kiệm lời như vàng.
Về đến Đặng gia, Đặng Phú Tài mới lấy hết can đảm hỏi nàng, vì lúc nãy "diễn" một màn kịch như ?
Tần Lưu Tây : “Con quỷ đó cũng là một oan hồn, luân hồi hết đến khác đủ t.h.ả.m . Ta diễn màn kịch đó, cũng là thật sự bình oán khí của nó, để nó 'mồ yên mả '. Tương lai nhà họ Viên cúng bái, nó xuống đó cũng thể bình tâm tĩnh khí mà đầu thai. Còn đối với nhà họ Viên, những gì họ chẳng qua là để trả nợ. Ta cũng nhân tiện dọa họ một phen, để họ dám dễ dàng tin mấy trò cầu con tà đạo nữa.”
Không con, bất kể là nhà giàu nhà nghèo, đều là chuyện khó chấp nhận. sinh con , chỉ vì là bé gái mà nhẫn tâm dìm c.h.ế.t, thì thật quá độc ác.
Tần Lưu Tây cũng , ở những gia đình nông dân, đặc biệt là những nơi lạc hậu, khai hóa, chuyện như là thường tình. bây giờ khi tận mắt chứng kiến, nàng vẫn cảm thấy trong lòng nặng trĩu như đá đè.
Cũng vì chuyện nó luân hồi trong cùng một cơ thể mấy .
Đặng Phú Tài xong, chắp tay khen: “Đại sư thật tấm lòng Bồ tát.”
Tần Lưu Tây vuốt ve hồ lô ngọc, : “Chuyện nhà họ Viên coi như xong. Ta vẫn đến miếu Nữ Oa một chuyến. Chờ ngày mai thầy trò qua đó xong, sẽ từ Lăng huyện về thẳng Li Thành.”
Thư Sách
“Vậy để Đại Võ nhà đưa đại sư một đoạn đường.” Đặng Phú Tài lập tức .
Tần Lưu Tây mỉm .
Lúc đó, bà Đặng dắt Đặng Thủy Lam tỉnh táo đến dập đầu cảm tạ Tần Lưu Tây.
Đặng Phú Tài thấy con gái cưng, liền tới, tự ấn con bé xuống dập đầu mặt Tần Lưu Tây, : “Là đại sư cứu con đó, con gái yêu, con dập đầu thật kêu để tạ ơn đại sư mới .”
Cô bé trông vẫn còn yếu ớt, nhưng ngoan ngoãn, dập đầu ba cái ngước Tần Lưu Tây, hỏi: “Nha Nha ạ?”
Tần Lưu Tây sững sờ, mỉm : “Nha Nha đến nơi mà bé nên đến .”
Nghe , vành mắt Đặng Thủy Lam đỏ lên: “Sẽ nữa ạ?”
“Ừ.” Tần Lưu Tây : “Nha Nha nhờ hỏi thăm con, cũng gửi lời xin đến con.”
Đặng Thủy Lam lắc đầu: “Con trách Nha Nha, bạn đáng thương lắm ạ.”
Tần Lưu Tây xoa đầu cô bé: “Con rộng lượng và bụng, đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Đặng Thủy Lam chút ngượng ngùng. Cô bé sang Đằng Chiêu, vị ca ca nhỏ trông thật xinh , còn xinh hơn cả con gái, thật là ưa .
Bà Đặng bảo nha đưa con gái về, chuẩn rượu và thức ăn. Đặng Phú Tài tự mời họ bàn tiệc.
...
Đêm đó.
Tần Lưu Tây hỏi Đằng Chiêu: “Chuyện hôm nay, con suy nghĩ gì ?”
Đằng Chiêu im lặng một lát, : “Sư phụ lòng , còn để họ thu nhặt hài cốt và an táng .”
Thi cốt chôn vùi tùy tiện, cuối cùng sẽ san bằng, lãng quên. thu nhặt, an táng , lập bia mộ, cúng bái, như khi quỷ xuống , cũng sẽ nhận sự thờ cúng từ nhà ở dương gian.
, dù nó luân hồi thế nào, nhưng một khi sinh , nó chính là nhà họ Viên. Thân c.h.ế.t, cũng là quỷ nhà họ Viên. Ngày lễ Tết thờ cúng, vẫn hơn nhiều so với một cô hồn dã quỷ.
Tần Lưu Tây liền : “Chúng nhập đạo, để tu thành thiên nhân, mà vẫn là sống giữa phàm trần. Khi sự việc, con , cũng thể lạnh lùng. Có những , đỡ thì cứ đỡ một tay, những con quỷ cũng . Chỉ cần chúng tội ác ngập trời, cũng thể siêu độ cho chúng. Giống như con quỷ , nó hút tinh khí của phàm là sai, nhưng đến mức hại c.h.ế.t , là còn đường xoay xở. Tội nghiệt , đều sẽ đài Nghiệt Kính phán xét. Mà chuyện xảy với nó, do nó , cũng coi như vô tội, cho nên nguyện độ cho nó.”
Đằng Chiêu đăm chiêu suy nghĩ.
“Thiện ác cũng xem nhân quả nghiệp báo, con tự phân biệt. Có những cái thiện thể gọi là thiện, thể đó là giả nhân giả nghĩa. Mà những cái ác cũng thể gọi là ác, xem lý do họ ác là gì.” Tần Lưu Tây Đằng Chiêu, : “Nếu định nghĩa thiện ác thế nào, hãy tự hỏi đạo tâm của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-423-ai-toi-cuu-sam-voi.html.]
Nàng chọc chọc n.g.ự.c Đằng Chiêu.
Đằng Chiêu ngả , tránh "móng vuốt" của nàng.
Tần Lưu Tây “chậc” một tiếng, mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Nuôi con lâu như , vẫn chút thịt nào? Về mỗi ngày luyện tập nhiều , bảo Kỳ Hoàng mỗi ngày chút d.ư.ợ.c thiện cho các con ăn. Thiên nguyên của con đủ, bồi bổ nhiều . Tên nhóc sâm tinh kết quả , nếu còn kết, sẽ nuốt sống nó!”
...
Cùng lúc đó, tiểu sâm tinh ở Li Thành xa xôi đang mép chậu, duỗi chân duỗi tay, điên cuồng hấp thụ nguyệt hoa. Bỗng nó cảm nhận một luồng oán niệm từ phương xa truyền đến, sợ đến mức chân run lên.
Bịch.
Nó rơi khỏi mép chậu, theo phản xạ đưa tay sờ sờ mấy quả mọng đỏ nhỏ xíu đầu.
Mãi mới kết mấy quả, vạn thể để xảy sai sót, nếu Tần ma đầu sẽ "diệt" nó mất.
“Không , nguy hiểm.” Tiểu sâm tinh cảm thấy gai hết cả , đây là tín hiệu của nguy hiểm.
Nó "vút" một cái, liền chạy về phía vườn thuốc, dùng tốc độ nhanh nhất của đời sâm.
nó nhanh, một bóng dáng màu đỏ rực còn nhanh hơn, lao tới như một tia chớp, lập tức đè trúng một cái rễ nhỏ ở chân của nó.
Nửa của tiểu sâm tinh chui đất, nhưng nửa đè thể động đậy, nó đành liều mạng giãy giụa.
Nó giãy dụa, lớp đất đầu tơi , để lộ nửa cái đầu sâm cùng mấy quả mọng đỏ nhỏ. Đỏ mọng, khiến mà ứa nước miếng.
“Ồ, là sâm tinh kết quả, còn là nhân sâm ngàn năm. Ta đến đây , gặp chuyện như .” Bóng dáng đỏ rực vươn "móng vuốt" .
Tiểu sâm tinh la to , lập tức tự ngắt một cái rễ, tiếp tục chạy trốn.
“Trốn ? Ta xem ngươi chạy . Ngoan ngoãn theo bổn tọa .” "Móng vuốt" quờ một cái, mấy quả mọng đỏ lập tức rơi tay kẻ đó.
Tiểu sâm tinh “oaoa” lên, đầu , thấy một con yêu hồ chín đuôi màu đỏ rực đang cầm mấy quả mọng đỏ định nhét miệng, nó kìm hét lên: “Đó là đồ của Tần ma đầu... , là của Bất Cầu đại sư! Ngươi dám cướp đồ của nàng, nàng thể đuổi ngươi qua chín kiếp luân hồi, ngươi tin !”
Móng vuốt của cửu vĩ yêu hồ khựng , nó về phía tiểu sâm tinh, đôi mắt hồ ly hẹp dài híp .
“Ngươi ăn , ngươi cứ ăn ! Dù cũng sẽ mách là ngươi ăn hết quả!” Tiểu sâm tinh ưỡn ngực.
Yêu hồ lạnh: “Ta ăn luôn cả ngươi, thì ngươi mách , hắc hắc.”
Tiểu sâm tinh thất kinh, vội cắm rễ chui sâu đất, ngoài thì hung hăng nhưng trong lòng sợ hãi: “Ngươi dám! Ta là sâm của nàng , ngươi ăn , ngươi cũng c.h.ế.t!”
“Ngươi là sâm của nàng?” Cửu vĩ yêu hồ bỗng nhiên cáu kỉnh, nhào tới, dùng móng vuốt túm lấy rễ của nó, rít lên: “Ngươi mà dám tự xưng là sâm của nàng á? Lão tử đây còn dám tự xưng là hồ ly của nàng ! Cho ngươi ! Lão tử cho ngươi !”
Tiểu sâm tinh hét lên chói tai, cố che chở bản , một bên cào đất phản đòn. A! A! A! Con hồ ly lòe loẹt từ ! Mau tới cứu! Ai tới cứu sâm với!