Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 421: Diễn sâu thật
Cập nhật lúc: 2025-11-09 06:05:23
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất kể Tần Lưu Tây đang cố tình vẻ huyền bí, giả thầy bói , thì bộ dạng của nàng lập tức trấn trụ Viên bà tử.
Bởi vì Tần Lưu Tây ... quá đúng.
Viên bà tử cũng nghi ngờ là Đặng Phú Tài tiết lộ. Chuyện phá thai hồi đầu năm thì , nhưng chuyện sinh non gần đây, vì xảy ban đêm, nhà bà cũng rêu rao. Việc dìm c.h.ế.t trẻ con ở nông thôn tuy chuyện hiếm, nhưng cũng chẳng ho gì, bà cũng dại gì kể lể.
Thế nên, chuyện đứa bé dìm c.h.ế.t, ngoài trong nhà thì ai , Đặng Phú Tài cũng thể .
Vì , Viên bà tử tin sái cổ.
Bà kinh hãi lùi hai bước, cố trấn định: “Vị... vị tiểu đạo trưởng , ngài đang bậy gì đó?”
“Trong mệnh của bà vốn nên ba trai hai gái, nhiều con nhiều phúc, nhưng bà lúc trẻ liên tiếp mất con, trung niên mất chồng, hiện giờ chỉ còn một trai một gái.” Tần Lưu Tây híp mắt: “Thời trẻ, bà quá mức tranh cường háo thắng, chua ngoa, việc thiện, tự tổn hết phúc đức.”
Viên bà tử bất giác đến ngây , nước mắt cũng rịn . Bà chẳng còn bận tâm đến việc Tần Lưu Tây đang châm chọc , mà chỉ nghĩ đến câu "oan hồn quấy phá", "tai họa sắp đến", " họa huyết quang".
“Đại sư, ngài oan hồn quấy phá là thứ gì ?” Viên bà tử run rẩy hỏi: “Cả nhà chúng đều là dân lành an phận, đắc tội với ai .”
(Tốt lắm, c.ắ.n câu.)
Tần Lưu Tây như : “Oan hồn là gì, chẳng lẽ trong lòng bà tự ? Là một nữ (quỷ thai nhi nữ).”
Sắc mặt Viên bà tử biến đổi, chút dữ tợn: “Quả nhiên là con 'đồ tốn của' đó! Ta ngay là nó chịu mà! Cho nên con Lý thị mới đẻ con trai. Nó chính là mang oán, nhà họ Viên tuyệt tự!”
Trong mắt Tần Lưu Tây nhanh chóng lóe lên một tia trào phúng và chán ghét, nhưng nàng vẫn nghiêm mặt quát: “Nói năng cẩn thận!”
Nàng khẽ búng tay một cái, một trận gió âm lập tức nổi lên trong sân, dọa Viên bà tử hét lên một tiếng, vội nhảy bổ về phía nàng.
Tần Lưu Tây né , : “Vốn dĩ là nhà họ Viên các đối xử tệ bạc với nó, bà còn những lời như , là chê oán khí của nó đủ, nó cả nhà các c.h.ế.t hết mới hả ?”
Viên bà tử cứng đờ, run rẩy môi: “Ta, chỉ là nhất thời lỡ miệng.”
Bà cảnh giác xung quanh, nuốt nước bọt: “Đại sư, thứ đó... thật sự ở đây ?”
Xoảng!
Một mảnh ngói rơi từ mái nhà xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Viên bà tử thét lên một tiếng chói tai, vội trốn lưng Đặng Phú Tài: “Đừng tìm , liên quan gì đến !”
Đặng Phú Tài: “!”
Tần Lưu Tây vẻ trầm trọng: “Không , oán khí thâm hậu quá.” Nàng cố ý lên mái ngói, quát lớn: “Nghiệp chướng! Ngươi sớm hết mệnh, còn mau mau rời ! Lưu luyến nhân gian, ích lợi gì cho ngươi?”
Lại một trận gió âm thổi qua.
Đằng Chiêu liếc động tác tay của sư phụ , cúi đầu, yên lặng tập luyện. Trong lòng thầm vang lên một câu.
(Diễn sâu thật!)
Đặng Phú Tài nếu chút ít nội tình, chắc cũng Tần Lưu Tây dắt mũi . Ông thầm nghĩ, mà gặp mấy ông thầy bói tương tự, tuyệt đối đừng tin, cũng là diễn kịch. (À, trừ vị "chân thần côn" mặt !)
Viên bà tử thì theo ánh mắt của Tần Lưu Tây, sợ đến run như cầy sấy, vì bà phảng phất như thấy một bóng đen lướt qua đó.
Trời đất ơi, trời còn tối mà lộng hành ?
Tần Lưu Tây vẫn đang nhập vai: “Cái gì? Ngươi oán nên chịu ? Chuyện …”
Nàng đầu Viên bà tử, thở dài: “Bà , nó trong lòng còn oán, mà đạo hạnh của còn thấp, e là giúp bà . Các tự lo liệu .”
Nói xong, nàng giả vờ gót bỏ .
Viên bà tử nào dám để nàng . Đây chính là vị thiên sư thật sự thể thấy quỷ đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-421-dien-sau-that.html.]
“Không, , đại sư, ngài thể ! Ngài mau thu phục nó !” Viên bà tử dọa sẽ quỳ xuống: “Lão bà dập đầu lạy ngài.”
Tần Lưu Tây : “Không thu, chỉ là đứa trẻ một lòng đầu thai , các vì nó là con gái mà hết đến khác phá bỏ. Đổi là bà, trong lòng oán ? Nó , chỉ cần nó còn ở đây một ngày, nhà họ Viên các đừng hòng sinh con trai.”
Mặt Viên bà tử trắng bệch, há miệng định chửi, nhưng thấy đôi mắt sâu lường của Tần Lưu Tây, bà đành : “Vậy nó thế nào mới chịu ?”
“Tự nhiên là siêu độ. Các trọng nam khinh nữ, nó sinh oán là . Hãy thu nhặt hài cốt của nó, lập cho nó một cái mộ tử tế, một đàn lễ siêu độ, ngày thường cúng b
Thư Sách
giếng thêm chút tiền giấy, nến hương, đối xử với của nó, oán khí bình , nó tự nhiên sẽ . Nó , con trai ắt sẽ đến.” Tần Lưu Tây thản nhiên .
“Chỉ, chỉ đơn giản thôi?”
Tần Lưu Tây : “Đơn giản? Bà tử, cái gọi là tâm thành tắc linh. Có thành tâm , bà nghĩ một nhập quỷ đạo như nó, thể cảm nhận ?”
Viên bà tử chút hổ, ánh mắt lảng tránh, lẩm bẩm: “ chúng theo, ai nó chịu thật ?”
Tần Lưu Tây : “Dù cũng từng là một nhà. Bà chịu , nó cũng đến mức thật sự hại c.h.ế.t các , đúng ? Nó oán, cũng chỉ vì các cần nó chỉ vì nó là con gái thôi.”
Viên bà tử cứng họng.
Tần Lưu Tây tiếp: “Phòng của phụ nữ mới sinh huyết khí nặng, sát khí bên đó cũng nặng hơn, cần trừ uế trấn sát. Ta xem thử, bà chuẩn chút nến và tiền giấy .”
Viên bà tử vội vàng dẫn nàng , hét trong: “Con dâu thứ hai, đại sư tới!”
chính bà dám .
Tần Lưu Tây mặc kệ, thẳng căn phòng thấp bé, âm u. Nàng nhíu mày, căn phòng âm u ẩm ướt, khí mùi khó tả, vô cùng ngột ngạt. Trên giường, một phụ nữ gầy gò, tiều tụy đang . Thấy nàng , cô khó nhọc chống dậy.
“Ngươi là đại sư?” Giọng con dâu Viên Nhị khàn đặc như cát sỏi mài qua.
Tần Lưu Tây cô . Người đáng thương ắt chỗ đáng giận, phụ nữ mắt chính là như . Viên bà tử là đao phủ, thì cô chính là đưa đao.
Tần Lưu Tây thở dài: “Ta đến đây là để hỏi ngươi chuyện về miếu Nữ Oa.”
Con dâu Viên Nhị co rúm , thần sắc khẩn trương, mím chặt môi .
Tần Lưu Tây nhíu mày: “Con búp bê đất nặn mà ngươi vứt , bên trong phong ấn một hồn nữ . Vì ngươi ngày đêm thờ cúng, nên ngươi mới liên tiếp mang thai, và nào cũng là nó đầu thai. Nếu ngươi còn m.a.n.g t.h.a.i một nữa, mà con búp bê đó vứt , nó vẫn sẽ tiếp tục đầu thai, ngươi hiểu ?”
Con dâu Viên Nhị kinh hãi trừng lớn mắt: “Sao thể?”
“Một thai sáu tháng, một sinh non dìm c.h.ế.t. Đây đều là do con của ngươi cho .” Tần Lưu Tây vỗ vỗ cái hồ lô ngọc bên hông: “Ngươi gặp nó ?”
Con dâu Viên Nhị bất giác về phía hồ lô bên hông nàng, sợ hãi lùi sát trong giường.
“Ta miếu Nữ Oa gì với ngươi, nhưng cách của bọn họ, thực chất là mượn cơ thể của ngươi để m.a.n.g t.h.a.i phá bỏ nữ , khiến nó sinh oán. Cứ lặp lặp như , cho đến khi ngươi thể m.a.n.g t.h.a.i nữa mới thôi. Ngươi cảm thấy thể chịu đựng mấy ? Ngươi bây giờ liệt giường, thể xuống nổi.” Tần Lưu Tây lạnh lùng : “Ta đến mức , nếu ngươi vẫn còn che giấu cho miếu Nữ Oa, thì cứ coi như từng đến đây.”
Nàng xoay định bỏ . Con dâu Viên Nhị vội mở miệng: “Khoan !”