Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 420: Rất biết cách ra vẻ huyền bí
Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:43:50
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết cái gọi là "thần vật" mà miếu Nữ Oa cung phụng đều là tà vật hại , vợ chồng Đặng Phú Tài thấy lạnh cả sống lưng. Bởi lẽ, hương khói ở miếu Nữ Oa thật sự thịnh.
"Khó mà chính xác bao nhiêu . Có những dù đến đó cầu, họ cũng sẽ rêu rao khắp nơi, sợ khác thể sinh con." Bà Đặng khổ: " miếu Nữ Oa đó hương khói , cũng thật sự cầu con trai. Chính vì nên hương khói mới vượng."
Thấy sắc mặt Tần Lưu Tây khó coi, bà tiếp: “Đại sư là xuất gia, lẽ khó tưởng tượng nỗi khổ của phụ nữ con. Họ sống gian nan, nhà chồng thích, khiến cho cả nhà đẻ cũng ngẩng mặt lên , những trường hợp như là ít. Chính vì thế, nếu lâu con, hoặc chỉ sinh con gái, họ đành nghĩ đủ cách, hoặc bái thần cầu con, hoặc mời thầy cúng, bà đồng về phép, miễn sinh con trai là .”
Bà Đặng , giọng giấu chua xót và thổn thức, bà liếc chồng : “Ta xem như là may mắn, sinh liền mấy đứa con trai. Người khác mong con trai, chúng mong con gái, mãi đến khi lớn tuổi mới mụn con gái , coi như trân bảo, quý như tròng mắt. Cũng vì nên khi nó xảy chuyện, chúng mới lo lắng đến thế.”
“ . Đại sư, thứ đó ngài bắt , con gái chứ?” Đặng Phú Tài về phía con gái đang yên giường.
Tần Lưu Tây tới, cầm lấy tay cô bé, bắt mạch xong liền buông : “Tiểu quỷ tuy hút tinh khí, nhưng may là hút cạn. Tinh khí mất thì cần bồi bổ . Con bé tuổi còn nhỏ, giờ đông trời lạnh, ở chung phòng với tà vật nhiều ngày, nên cho phơi nắng nhiều một chút để xua âm khí. Ngoài , sẽ vẽ một lá bùa trừ tà an thần, đốt lên hòa với nước cho bé uống là , đó uống thêm mấy thang t.h.u.ố.c an thần nữa.”
Vợ chồng Đặng Phú Tài đều thở phào nhẹ nhõm.
Để họ yên tâm, Tần Lưu Tây tạm gác chuyện búp bê đất nặn. Nàng lấy bút, và giấy vàng xử lý qua nước thuốc, vẽ một đạo bùa đốt thành tro. Bà Đặng vội hòa nước cho con gái uống.
Sau đó, nàng vẽ một đạo bùa trừ uế trấn sát, đặt ở đầu giường cô bé.
Uống nước bùa xong, sắc mặt cô bé trông an hơn, thở cũng đều đặn, giống như chỉ đang ngủ say.
“Con bé sẽ sớm tỉnh , cần lo lắng.”
Bà Đặng , mặt lộ rõ vẻ cảm kích, vội hành đại lễ với Tần Lưu Tây: “Trời cũng còn sớm, về Li Thành lúc tiện. Xin đại sư cứ nghỉ nhà chúng . Ta sẽ cho hầu chuẩn phòng khách và dọn tiệc rượu.”
Tần Lưu Tây cũng đang điều tra chuyện miếu Nữ Oa, liền từ chối, cùng Đặng Phú Tài ngoài.
“Ta bỗng nhớ , con dâu nhà họ Lưu ở đầu thôn phía đông hình như cũng từng đến miếu Nữ Oa cầu con. Nghe nó m.a.n.g t.h.a.i ba đều là con gái, giữ đứa nào.” Bà Đặng : “Lần cuối cùng còn khó sinh, cả lẫn con đều c.h.ế.t. Chuyện đó xảy hồi Thanh Minh năm nay. Giờ nhà họ Lưu cưới vợ mới .”
Tần Lưu Tây cau mày, sắc mặt càng thêm khó coi. Lại là nữ .
Nữ thuộc tính thuần âm, cho dù là thai nhi, cũng âm hàn hơn nam nhi. Kẻ rốt cuộc gì? Lẽ nào chỉ cần nữ quỷ ?
Đặng Phú Tài tiễn Tần Lưu Tây phòng khách, xuống : “Trang Táo Tử của chúng cách Lăng huyện xa, nhưng cũng một quãng đường. Miếu Nữ Oa ở tận Lăng huyện, cho nên ở đây đến đó cầu con chắc cũng nhiều bằng ở Lăng huyện.”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Vậy nhà Viên Nhị, Đặng viên ngoại thể đưa chúng qua đó xem một chút ?”
Đặng Phú Tài lập tức đồng ý: “Đương nhiên là .”
Thấy trời còn tối, Tần Lưu Tây liền dẫn theo Đằng Chiêu cùng ông khỏi nhà. Vừa về phía nhà Viên Nhị, họ chuyện. Thấy đường gặp Đặng Phú Tài đều chào hỏi thiện, Tần Lưu Tây liền : “Đặng viên ngoại lòng dân ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-420-rat-biet-cach-ra-ve-huyen-bi.html.]
Thư Sách
Đặng Phú Tài sang sảng: “Đặng gia chúng nhiều đời nông, từ thời ông cố bắt đầu cày cuốc, tích góp gia nghiệp, cũng quên việc thiện. Cứ thế truyền từ đời sang đời khác, mới tám phần ruộng đất ở Trang Táo Tử . Ở đây cũng ít tá điền, chỉ thu bốn phần địa tô. Nếu gặp năm mất mùa, còn miễn tô, tặng hạt giống. Đại sư lòng , cũng coi như là dùng bạc mua về.”
“Giúp đỡ chính là đại thiện. Như ông là đại địa chủ, nhiều vắt cổ chày nước. Ông lòng dân, trong Trang Táo Tử đồng lòng, nếu gặp ngoại địch, mới thể cùng chống đỡ.” Tần Lưu Tây .
Đặng Phú Tài mỉm gật đầu: “ là lý đó. Chúng cũng chỉ là dư sức lực nên mới phát thiện tâm, chứ nếu dư, lòng cũng chẳng .”
“Ông sẽ phúc báo.”
Nói chuyện phiếm, hai đến một căn nhà cũ nát, sân vây bằng một hàng rào đất thấp, chỉ cần kiễng chân là thể thấy động tĩnh trong sân.
Cửa gỗ trong sân khép hờ. Hai còn kịp gọi, tiếng c.h.ử.i bới từ trong nhà vọng . Một bà lão lùn tịt, tóc hoa râm, hùng hổ , miệng văng những lời vô cùng khó .
“Đây là của Viên Nhị.” Đặng Phú Tài : “Bà tính tình khá chi li, chiếm tiện nghi vặt, năng khắc nghiệt. Nếu gì mạo phạm, xin đại sư đừng trách, đều là do cái nghèo khổ.”
“Không chỉ là do cái nghèo, mà là do tâm tính. Bà tướng mạo khắc nghiệt, mang sát nghiệt, sẽ sống thọ.” Tần Lưu Tây hờ hững .
Tim Đặng Phú Tài nhảy dựng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Ai lén lút ở đó?” Viên bà tử phát hiện Tần Lưu Tây và Đặng Phú Tài, liền cất giọng quát.
“Viên bà tử, là đây.” Đặng Phú Tài đáp, dẫn Tần Lưu Tây đến cổng sân. Viên bà tử vội ném cái mâm trong tay xuống, chùi tay chiếc tạp dề xám xịt, nặn nụ chào đón: “Á , là thiện nhân lão gia. Ngài đến đây việc gì ạ?”
Đặng Phú Tài còn kịp , Tần Lưu Tây ho một tiếng, chắp tay lưng, vẻ : “Nhà bà đang oan hồn quấy phá, âm khí luẩn quẩn tan. Bần đạo ngang qua, bấm tay tính toán, thấy bà tất họa huyết quang.”
Đặng Phú Tài: "?"
Tần Lưu Tây nghiêng mặt, liếc cho ông một cái, với Viên bà tử: “Xin hỏi bà, nhà bà gần đây mất một cô con gái ?”
(Tần Lưu Tây thầm nghĩ: Nhà họ Viên tin cái gì, thì nàng sẽ cái đó. Họ chịu thờ phụng "Tống Tử nương nương", bằng lòng thờ cúng tà vật để cầu con, thì nàng cứ thẳng là oan hồn quấy phá, xem bà sợ !)
“Nói bậy…” Viên bà tử định c.h.ử.i ầm lên, (từ cái thằng nhãi mặt trắng búng sữa, cửa nguyền rủa ). Tần Lưu Tây “mất một cô con gái”, lời c.h.ử.i của bà liền nghẹn ở cổ họng. ( , mấy hôm con nhãi con mới sinh, dìm c.h.ế.t ? Đó cũng là con gái.)
Đồng tử Viên bà tử co rụt .
Tần Lưu Tây vẻ bấm đốt ngón tay, miệng lẩm nhẩm khấn vái, : “Không đúng, chỉ gần đây, mà đầu năm cũng mất một đứa. Một năm mất hai cháu gái, , thật sự !”
Đặng Phú Tài bất giác sang Đằng Chiêu: Sư phụ của , bình thường đều thích vẻ huyền bí như ?
Đằng Chiêu khép mắt : Không, đang diễn đấy!
Mà diễn giống là đằng khác!