Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 417: Tượng đất mang sát khí
Cập nhật lúc: 2025-11-08 07:43:48
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cách một ngày, Tần Lưu Tây châm cứu cuối cho Đông Dương Hầu, đưa "Hoàn Thiếu Đan" luyện xong cho ông, mang theo Đằng Chiêu lên đường đến Trang Táo Tử.
Người đến đón Tần Lưu Tây là con trai cả của Đặng Phú Tài, Đặng Đại Võ. Không vì sợ Tần Lưu Tây để thể hiện thành ý, Đặng Đại Võ đến Li Thành từ hôm , tìm quán trọ đợi ở cửa hàng Phi Thường Đạo từ sáng sớm tinh mơ.
“Đường đến Trang Táo Tử ngắn, con thể nghỉ ngơi một lát, hoặc vận hành một đại chu thiên.” Tần Lưu Tây với Đằng Chiêu.
Đằng Chiêu gật đầu, xếp bằng nhắm mắt, hai tay kết ấn đặt đầu gối, nhanh nhập định.
Tần Lưu Tây chút vui mừng, cũng đả tọa trong xe ngựa để g.i.ế.c thời gian.
Cứ như , hai thầy trò lúc thì đả tọa tu luyện, lúc thì hỏi đáp, thảo luận về năm thuật của Huyền môn, thời gian trôi qua hề chậm chạp. Đến giờ Thân ( 3-5 giờ chiều), họ tới Trang Táo Tử.
Trang Táo Tử cách Li Thành gần, nhưng cách Lăng huyện xa, chỉ cần qua một ngọn núi là đến địa giới Lăng huyện, mất ba canh giờ là thể đến thành Lăng huyện.
Mà ruộng đất ở Trang Táo Tử, mười phần thì đến tám phần là của Đặng gia.
Tần Lưu Tây mở cửa sổ nhỏ thông với chỗ đ.á.n.h xe, Đặng Đại Võ giới thiệu về tình hình Trang Táo Tử, quan sát phong thủy của thôn trang lớn .
Dù đông, đất trời một màu trắng xóa, nhưng vẫn thể thế "tựa sơn hướng thủy" của nơi , đúng là một địa thế .
“Đây là thế 'tựa sơn hướng thủy' ạ?” Đằng Chiêu cũng học theo nàng, đ.á.n.h giá tổng thể thôn trang, đem những sơ đồ phong thủy học áp , càng xem càng thấy đoán sai.
Tần Lưu Tây gật đầu: “Sơn thủy nơi đây, bên trái Thanh Long uốn lượn, bên Bạch Hổ phục, là một thế đất . Thảo nào Đặng gia giàu , xem ngoài việc nhiều đời hành thiện, cũng là nhờ nhà cửa tọa lạc mảnh đất phong thủy thịnh vượng.”
Phía núi, mặt sông, đất đai màu mỡ, hoa màu tươi . Phong thủy thể vượng , thêm việc tích âm đức, giàu cũng khó. Thảo nào Đặng Đại Võ thể dùng xe ngựa đón, trong nhà còn cả hầu.
“Xin thưa với đại sư, gia huấn của Đặng gia chúng là luôn việc , giúp đỡ . Nếu kẻ nào điều ác sẽ xóa tên khỏi gia tộc.” Đặng Đại Võ tự hào .
Tần Lưu Tây khen: “Có thể kiên trì việc thiện, ắt phúc báo.”
Xe thôn, mấy đứa trẻ đang đắp tuyết bên ngoài vẫy tay chào Đặng Đại Võ, gọi " Đại Võ".
Đặng Đại Võ lấy một nắm kẹo từ túi ném qua: “Chia mà ăn, đ.á.n.h .”
Bọn trẻ vui mừng reo hò, xúm tranh .
Xe ngựa nhanh chóng dừng một ngôi nhà ngói gạch xanh, chính là Đặng gia. Có mấy đứa trẻ đang chơi cửa, thấy Đặng Đại Võ liền chạy bổ nhào tới, hét lớn trong: “Cha về !”
Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu xuống xe. Đặng Đại Võ ôm hai đứa trẻ chắc nịch lòng, dẫn chúng đến chào Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây xoa đầu bọn trẻ, ngước Đặng gia, thấy phía cơ ngơi bao phủ bởi một luồng khí cát tường màu vàng, nàng kìm mà thầm gật đầu.
Đặng gia quả thật tệ.
Có tiếng bước chân vội vã vọng tới, Đặng Phú Tài nhanh chóng , chắp tay : “Đại sư, Đặng mỗ chờ ngài lâu.”
Tần Lưu Tây hàn huyên vài câu, cùng ông . Vừa mấy bước, thấy một phụ nhân mặt tròn phúc hậu nhưng thần sắc tiều tụy, lo âu, một thiếu phụ dìu tới.
“Mình , đây là Bất Cầu đại sư của Thanh Bình Quan.” Đặng Phú Tài giới thiệu Tần Lưu Tây với vợ .
Bà Đặng (Đặng Thành thị) bước lên, hành lễ với Tần Lưu Tây, kích động : “Đại sư, cuối cùng cũng mong ngài tới.”
“Cô nương hẳn vẫn .” Tần Lưu Tây .
“Từ lúc nhà nhận bùa bình an của đại sư về, chúng đặt lên n.g.ự.c con bé, nó vẻ an hơn, nhưng vẫn tỉnh .” Đôi mắt bà Đặng đỏ hoe: “Đại sư thể đến đây một chuyến, chúng vô cùng cảm kích.”
“Đại sư đường xa đến đây, là nhà uống chén nóng hẵng xem bệnh cho con gái ?” Đặng Phú Tài dù nóng lòng nhưng cũng họ đường mệt mỏi, nên cố nén , gượng mời.
Ông dẫn hai thầy trò Tần Lưu Tây đến phòng khách. Nha bưng lên, Tần Lưu Tây uống vài ngụm. Dù đang chuyện, nhưng thấy vợ chồng ông Đặng yên, thần sắc bần thần, nàng liền chủ động đề nghị xem Đặng Thủy Lam.
Nhà họ Đặng rộng, ba gian nhà chính. Gian thứ hai là nơi ở của Đặng Đại Võ và con trai thứ. con thứ đang học ở phủ thành, vợ con cũng theo hầu hạ. Gian cuối cùng là nơi ở của vợ chồng Đặng Phú Tài cùng cô con gái út và hai con trai thành .
Phòng chính là phòng ngủ của vợ chồng Đặng Phú Tài, còn các phòng phụ ở hai bên là phòng của cô con gái út.
Tần Lưu Tây ở cổng vòm của gian nhà thứ ba đưa mắt một vòng. Khoảng sân nhỏ sát khí nhàn nhạt, nhưng phúc lộc chi khí của gian phòng chính đè nén, tỏa ngoài , nên cũng nồng đậm.
Nàng xác định phương hướng của sát khí, nhấc chân về phía phòng phụ ở hướng đông.
Vợ chồng Đặng Phú Tài , trong lòng giật , vội vàng theo.
“Đại sư, khi nhà trở về kể , chúng lật tung phòng con gái lên tìm nhưng cũng phát hiện thứ gì nên .” Bà Đặng .
Tần Lưu Tây đến căn phòng phía đông, : “Có lẽ là các vị tìm .”
Nàng bước phòng, sát khí quả nhiên nồng hơn một chút. Nàng quanh bốn phía, về phía nơi sát khí nồng nhất – đó là phòng ngủ.
Trên chiếc giường gỗ đỏ treo rèm lụa màu hồng, một bé gái chừng bốn năm tuổi bất động, hai mắt nhắm nghiền, thở nhẹ như lông vũ. Nếu lồng n.g.ự.c còn khẽ phập phồng, ai cũng nghĩ là cô bé c.h.ế.t.
“Nhờ bùa bình an của đại sư, sắc mặt con bé mới hồng hào lên một chút. Trước đó, mặt nó cứ xanh mét.” Bà Đặng với vẻ sợ hãi: “Đại sư, nơi thật sự thứ gì dơ bẩn ? Có nó lá bùa của đại sư trấn áp và xua ?”
“Nếu xua thì con bé tỉnh .” Tần Lưu Tây ấn đường của cô bé mây đen che phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh, âm khí quấn , sinh khí.
Đứa trẻ đang hút tinh khí. Sắc mặt Tần Lưu Tây chút khó coi, tầm mắt nàng dừng ở đầu giường của cô bé.
Nơi đó sát khí nặng nhất. Vợ chồng Đặng Phú Tài vẫn luôn dõi theo ánh mắt của Tần Lưu Tây, cũng về phía đó, nhưng thấy gì cả. Thấy Tần Lưu Tây vẫn chăm chăm rời mắt, tim họ bất giác thắt .
Đầu giường của cô bé kê sát tường. Trên bức tường một viên gạch trông khác với những viên gạch còn , và từ bên trong, âm sát khí đang từ từ rò rỉ ngoài.
“Kia là ngăn bí mật ?” Tần Lưu Tây vén rèm lụa, chỉ viên gạch đó.
Đằng Chiêu theo tay nàng, đôi mắt khẽ híp .
Đặng Phú Tài ngẩn : “Đâu .” ông kỹ , cũng thấy gì đó đúng, viên gạch đó lồi .
Ông đưa tay kéo thử theo bản năng, viên gạch lập tức rút , một luồng khí âm hàn phả thẳng ngoài.
“Cái đào từ khi nào?” Đặng Phú Tài kinh hãi thất sắc.
“Thứ gì ?” Bà Đặng run rẩy chỉ cái hốc gạch rút , thét lên lùi về phía .
Đặng Phú Tài trong, bất thình lình đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, sợ đến mức lùi hai bước, sắc mặt trắng bệch.
Tần Lưu Tây một tay kết ấn, tay thò hốc gạch, lôi thứ bên trong .
Đó là một con búp bê đất nặn đang mặc quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-417-tuong-dat-mang-sat-khi.html.]
Chương 418 – Quỷ : Ta t.h.ả.m thật!
Đặng Phú Tài đỡ lấy tay vợ, cả hai chằm chằm con búp bê đất nặn nhỏ tay Tần Lưu Tây, ai nấy đều kinh hãi đến trắng bệch cả mặt.
“Đây là thứ gì, tại vật ?” Hai gần như dính sát , nuốt nước bọt ừng ực.
Cũng thể trách họ sợ hãi. Con búp bê đất nặn lớn bằng bàn tay, mặc một chiếc yếm đỏ, đầu trọc lốc, ngũ quan đầy đủ. điểm quỷ dị là đôi mắt nó điểm bằng chu sa, khóe miệng còn nhếch lên một cách kỳ dị, trông vô cùng ma quái.
Một con búp bê đất nặn như , cho dù là thường mắt thịt , cũng cảm thấy nó là một món tà vật.
trong mắt Tần Lưu Tây, đây là một pho tượng đất mang đầy sát khí. Nàng nhíu mắt, giơ tay lên, còn kịp hành động, một luồng oán sát từ con búp bê vọt , rít lên một tiếng, lao thẳng về phía Đằng Chiêu đang cạnh nàng.
“Nghiệp chướng, ngươi dám!” Tần Lưu Tây lạnh giọng quát, chút nghĩ ngợi móc một lá bùa trong n.g.ự.c , ném thẳng về phía luồng oán sát.
Nàng tay nhanh, nhưng luồng sát khí còn nhanh hơn, chạm đến Đằng Chiêu. Nào ngờ, nó đến gần, rít lên một tiếng thê lương, từ n.g.ự.c Đằng Chiêu bỗng lóe lên một đạo kim quang.
Lá bùa trấn sát của Tần Lưu Tây cũng đuổi tới, cuộn lấy luồng sát khí. Nàng miệng niệm chú Tru Tà, rút từ bên hông một chuỗi tiền đồng nhỏ xâu bằng cành dương liễu, quất tới.
“Oa oa... hu hu…” Luồng sát khí bùa trấn sát cuộn , quất trúng, lập tức kêu lên t.h.ả.m thiết. Sát khí tan , dần dần hiện hình hài, dọa vợ chồng Đặng Phú Tài sợ đến mức trốn góc giường, run bần bật.
Quá... quá hung dữ!
Cũng là đang con oán quỷ, là Tần Lưu Tây.
“Cho ngươi dám hại đồ của !” Tần Lưu Tây quất thêm một roi.
Thứ đó hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, hình thể hiện , là một nữ quỷ nhỏ xíu, đang lóc t.h.ả.m thiết cầu xin tha mạng.
Tần Lưu Tây hề động lòng. Dám hút tinh khí của , dù là linh, cũng thứ . Nàng quất thêm vài roi, đến khi nữ quỷ hồn sắp tan, nàng mới dừng tay.
“Nói! Ngươi là thứ gì, tại bám búp bê đất nặn, thế nào hại ?” Tần Lưu Tây lạnh lùng quát hỏi.
Quỷ "oa" lên lớn. Thấy Tần Lưu Tây giơ chuỗi tiền đồng bằng cành dương liễu lên, nó dám nữa, vội hoảng sợ bằng 'tiếng trẻ con', dùng thần thức truyền đạt lai lịch của .
“... Thiên sư, oan! Ta chỉ là oán khí quá nặng, hại , thật sự chỉ là một đứa trẻ mà.” Quỷ lóc t.h.ả.m thiết.
“Bớt nhảm!”
Quỷ co rúm , : “Ta thật sự hại. Con búp bê đất nặn là do Từ Chân diệu nhân ở miếu Nữ Oa nặn , đặt tượng Nữ Oa nương nương để cúng bái.”
“Miếu Nữ Oa?” Tần Lưu Tây Đặng Phú Tài: “Ở đây miếu Nữ Oa ?”
Đặng Phú Tài nhất thời nhớ , nhưng bà Đặng thì , vội : “Có, ! Ở ngay Lăng huyện, gần am ni cô, một cái miếu gọi là miếu Nữ Oa. Nghe hương khói linh thiêng. Người giữ đền đạo hiệu là Từ Chân diệu nhân, xưng là Tống Tử nương nương (bà mụ ban con), nhiều đến đó cầu con.”
“Vậy bà , búp bê đất nặn là đồ cúng ở miếu Nữ Oa ?” Tần Lưu Tây giơ tay lên, để lộ con búp bê: “Tượng đất điểm mắt, ắt hồn ký sinh. Âm hồn nhập vật thể thì sẽ trở thành tà sát. Chúng nó mà an phận thì thôi, nếu an phận thì sẽ hút tinh khí của , giống như con gái ông bà .”
Mặt bà Đặng trắng bệch: “Ta... từng đến miếu đó. Chỉ hương khói thịnh, nhiều phụ nữ đến đó cầu con, thỉnh thần vật về thờ, là sẽ con. Cái gọi là 'thần vật' đó... chẳng lẽ chính là con búp bê đất nặn ?”
Tần Lưu Tây nhíu mày, cảm thấy gì đó đúng. Búp bê đất nặn cũng giống như giấy, điểm mắt để hồn nhập , tà sát bên trong cũng coi như sinh mệnh. Nếu mang về thờ, đó phụ nữ thai, cũng là một vong hồn khác đầu thai, rốt cuộc là chuyện thế nào?
Tần Lưu Tây về phía quỷ : “Rốt cuộc là ? Con búp bê đất nặn nếu thờ cúng, thì ngươi vốn bám sẵn đó, là ?”
Quỷ nghĩ đến cảnh ngộ của , oán khí lập tức trở nên sắc bén, sát khí cuộn lên thành một cơn lốc nhỏ. Tần Lưu Tây sa sầm mặt, giơ chuỗi tiền đồng bằng cành dương liễu lên.
Con quỷ thấy , đành kiềm chế .
“Thiên sư, cũng hút tinh khí của . Ta thật sự... hết đến khác phá bỏ, dìm c.h.ế.t!” Quỷ lóc.
Tiếng quỷ vốn đáng sợ, tiếng quỷ càng sắc nhọn chói tai, khiến vợ chồng Đặng Phú Tài bịt chặt tai, run như cầy sấy.
Tần Lưu Tây đành ném cho họ hai lá bùa hộ mệnh. Hai vội nắm chặt lá bùa như nắm phao cứu mạng.
Quỷ : “Trong miếu Nữ Oa, hễ búp bê đất nặn nào điểm mắt là đều hồn. Con dâu thứ hai nhà họ Viên ở Trang Táo Tử thỉnh về thờ cúng ngày đêm. Chờ cơ hội, cô thai, liền tranh thủ đầu thai. Lần đầu tiên, tưởng thể , nhưng đến tháng thứ sáu, cô đến miếu Nữ Oa tạ lễ, Từ Chân diệu nhân là con gái, liền lấy t.h.u.ố.c về phá thai.”
Tần Lưu Tây thấy lạnh gáy. Nàng từng thấy thai nhi trong huyết chú của Tư Lãnh Nguyệt, nên rõ thai nhi năm sáu tháng tuổi phá bỏ, oán khí sẽ lớn đến mức nào.
“Sau khi phá, hồn dường như một lực kéo nào đó, về con búp bê đất nặn, tiếp tục con dâu nhà họ Viên thờ cúng. Hai tháng , cô thai, đầu thai. Lần bảy tháng, cô sinh non. Ta đời, bà chồng của cô mắng con dâu, dìm c.h.ế.t trong thùng nước tiểu... về con búp bê đất nặn.”
Quỷ càng , oán khí càng thịnh, khiến cho căn phòng trở nên âm u, lạnh lẽo.
Tần Lưu Tây cố nén phẫn nộ, ném một cái kết ấn qua để trấn áp nó.
Quỷ oán hận : “Ta , nếu cứ tiếp tục để cô thờ, vẫn sẽ đầu thai bụng cô , g.i.ế.c c.h.ế.t. Ta như nữa! Ta liền mê hoặc cô , rằng chỉ cần vứt là sẽ sinh con trai, cô thật. Vừa lúc con bé ngang qua, mê hoặc nó, bảo nó mang về. Viên gạch tường vốn lỏng, chỉ xúi nhẹ một cái, nó liền tự đào , giấu trong.”
“Con bé ngoan, vốn hút tinh khí của nó, nhưng quen hưởng hương khói , đói quá... mà nó 'thơm' quá.” Quỷ chút chột : “Ta chỉ nghĩ hút một miếng nhỏ, nhưng hút ... kìm .”
"Thơm"?
Tần Lưu Tây liếc Đặng Thủy Lam. Cô bé đầu thai nhà tích thiện, kiếp vốn là chút công đức, Đặng gia cũng công đức, phúc ấm bao bọc lấy nhà, tự nhiên sẽ cái gọi là "hương".
Công đức, bất kể là quỷ thần, đều thèm .
Con quỷ hút tinh khí của cô bé, chính là vì chịu nổi sự cám dỗ đó. Bởi vì khi hút, hồn của nó sẽ càng vững chắc, quỷ lực cũng càng mạnh.
“Sau đó, cha nó cầm một lá bùa về đặt lên nó, cũng dám hút nữa, cho đến khi ngài tới.” Quỷ yếu ớt .
Nó chỉ là một quỷ , thể rời xa con búp bê đất nặn quá xa. Dù hút tinh khí của cô bé, nó cũng chỉ thêm chút quỷ lực, cộng với oán khí do mấy đầu thai thành, đấu một Tần Lưu Tây hung dữ thế ?
Đấy, tay thu phục. Thảm thật!
Thư Sách