Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 412: Ta cứu không được hắn
Cập nhật lúc: 2025-11-08 06:37:36
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây , nàng là một khôn đạo!
Trong lúc Tần Lưu Tây châm cứu cho Đông Dương Hầu, ông ngừng liếc trộm nàng. Trong lòng ông thỉnh thoảng một giọng lặp lặp : Nàng thể là một cô nhóc chứ?
Tần Lưu Tây rốt cuộc nhịn , liếc mắt sang, : “Ngài xem một trăm thì cũng đổi sự thật là một cô nương. Cho nên đừng đoán già đoán non nữa.”
Đông Dương Hầu sờ sờ mũi, vẻ thản nhiên : “Ta gì .”
“Phải , ánh mắt của ngài , trong lòng ngài cũng .” Tần Lưu Tây khẽ.
Đông Dương Hầu vài phần hổ.
Tần Lưu Tây thời gian, rút kim cho ông, day day bịt lỗ kim : “Nếu t.h.u.ố.c uống, ngài cứ uống cho hết đơn đó. 'Hoàn Thiếu Đan' vẫn luyện, chờ ngài uống xong t.h.u.ố.c hẵng dùng cũng muộn.”
Đông Dương Hầu hỏi: “Bốn thang t.h.u.ố.c thật sự thể hết tê dại ?”
“Đương nhiên, ngài cũng uống t.h.u.ố.c hai ngày , cảm thấy hơn ?”
“Cái đúng là như . Cô nhóc nhà ngươi y thuật quả thật tinh vi.” Đông Dương Hầu khen ngợi.
Tần Lưu Tây bắt mạch cho ông, : “Cơ thể của ngài chỉ đôi chân tê dại , mà còn nhiều vết thương cũ và bệnh mãn tính. Uống hết t.h.u.ố.c trị chân, dùng 'Hoàn Thiếu Đan', cũng dùng thêm 'đơn t.h.u.ố.c bình an' để củng cố gốc rễ, bồi bổ nguyên khí. Tinh nguyên vượng thì thọ nguyên tự nhiên sẽ dài. Ta thấy ngài tạm thời cũng rời , mỗi ngày đến 'tham đạo' một hai canh giờ sẽ lợi cho ngài.”
“Tham đạo?”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Trong tiệm một nhã thất để tham đạo. Ta bày linh trận ở đó, thể tu tâm dưỡng , ngài thể trải nghiệm một chút. Vạn Sách, đưa lão tướng quân qua đó .”
Vạn Sách bước lên: “Lão tướng quân, mời ngài bên .”
Lão bộc vội vàng đỡ Đông Dương Hầu dậy, theo hậu đường, một nhã thất.
Nhã thất bày trí đơn giản, ngoài phù văn dán đầy tường thì còn một bức họa đồ văn tâm kinh, dạy cách đả tọa nhập định, mặc niệm tâm kinh.
Trong đạo thất còn thắp Trầm Hương điều chế đặc biệt, hương khí giúp an thần. Trên chiếc bàn nhỏ đặt giường đất một ấm xanh đang giữ ấm, bên cạnh là hai cái ly.
Vừa bước nhã thất, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đông Dương Hầu là ở vị trí cao, thấy qua ít thứ , nhưng cảm giác khoan khoái khiến ông sáng mắt lên. Ông quanh vài vòng, xếp bằng xuống tấm bồ đoàn, chuẩn đả tọa.
Lão bộc đang định lui thì Đông Dương Hầu gọi : “Nhã thất tệ, lão Tào, ông cũng đây với một lát.”
Lão bộc sững sờ, đồng ý. Ông định xuống thì hỏi Vạn Sách: “Nhã thất cũng là một phương thức chữa bệnh, là ?”
“Các vị gọi là nhã thất, nhưng thực đây là linh thất. Bởi vì chủ nhân của căn phòng tự bày linh trận, giống như phong thủy trận , cho nên linh khí khác hẳn bên ngoài, chắc hai vị cũng cảm nhận ? Vật dùng để bày trận đều là ngọc thạch thượng đẳng, cách một thời gian mới, cho nên tu luyện ở phòng thu thêm phí.”
“Bao nhiêu bạc?”
“Chủ nhân giá là hai mươi lượng một canh giờ.”
Lão bộc hoảng hãi, vội vàng dậy, với Đông Dương Hầu: “Lão nô vẫn là ngoài chờ thì hơn.”
“Ngồi xuống.” Đông Dương Hầu trừng mắt: “Hai mươi lượng thì hai mươi lượng. Chỉ cần lợi cho cơ thể, một trăm lượng cũng trả, hai mươi lượng đáng là bao. Ông cũng già , chứ còn là thanh niên.”
Vạn Sách tủm tỉm: “Lão tướng quân hàng quá. Ngồi ở đây thể tĩnh tâm tu hành, thể chắc chắn sẽ khỏe mạnh hơn. Đương nhiên, nhiều bằng ngài tự cảm nhận. Hai vị cứ tự nhiên.”
Nói xong, đóng cửa lui .
Lão bộc tiếng bước chân của Vạn Sách xa, liền tặc lưỡi: “Hầu gia, vị Thiếu quan chủ thật kiếm tiền.”
Hai mươi lượng, tiền tiêu vặt một tháng của ông cũng bằng. Chỉ đây một lát mà bay mất .
Đông Dương Hầu ha hả: “Hai mươi lượng là nàng lấy rẻ đấy. Ông thử mấy đạo quan, chùa chiền ở Thịnh Kinh xem, đừng là quan chủ trụ trì khó gặp, chỉ cần xin một lá bùa, thắp một nén nhang thôi, cũng tốn cả ngàn cả vạn lượng bạc.”
“Điều cũng đúng.”
“Ông cũng chữ , mặc niệm tâm kinh đả tọa. Tên nhóc mập mờ quá, chúng xem xem rốt cuộc chỗ huyền diệu gì.” Đông Dương Hầu hăm hở nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-412-ta-cuu-khong-duoc-han.html.]
Lão bộc thầm nghĩ, thì , thể lãng phí hai mươi lượng . Ông cũng vội vàng bức họa, theo hướng dẫn, đả tọa mặc niệm tâm kinh.
...
Hai chiếc xe ngựa dừng ở ngã tư phố Hồng Bạch. Ở chiếc xe phía , gã gia nhân càng xe nhảy xuống, đến cửa xe, cung kính : “Phu nhân, đến con hẻm cửa hàng đó ạ.”
Cửa xe mở , một nha và một bà tử bước xuống. Bên trong xe là một phụ nhân ăn mặc hoa lệ, nhưng sắc mặt tiều tụy, u ám, xen lẫn vài phần chua ngoa. Bà nhíu mày, kéo chặt áo khoác.
“Không thể mời đó đến khách điếm hoặc thuê một căn nhà nhỏ ?”
Gã gia nhân khổ: “Phu nhân, chủ cửa hàng , chữa thì tự đến đây.”
Không sai, gã gia nhân chính là đến mời Tần Lưu Tây Lăng huyện bên cạnh để cứu . Người trong xe chính là Mã phu nhân, còn chiếc xe ngựa là con trai độc nhất của Mã tri huyện, Mã Hiếu Vệ.
Mã phu nhân chút vui, nhưng khi sang chiếc xe ngựa , bà kìm mà rụt , vẻ mặt vài phần kinh hãi và hoảng sợ, : “Vậy thì thôi. Đưa thiếu gia theo.”
Những khác cũng rụt .
Mấy gia đinh khác về phía , đỡ xe ngựa xuống. Người nọ trông vô cùng gầy yếu, co rúm trong chiếc áo khoác đen ngòm, đầu trùm kín mũ.
Dù , những gần đều cảm thấy lạnh run.
Thư Sách
Trời vốn lạnh, nhưng gần thiếu gia, cái lạnh đó như thấu tận xương tủy, buốt chịu nổi.
Gã gia nhân dẫn đường phía . Người nọ dìu vài bước thì ngã khuỵu xuống đất.
Mã phu nhân tức giận mắng: “Đến thiếu gia mà cũng đỡ nổi, nuôi chúng bay gì! Mau cõng nó lên, cõng qua đó.”
Một gia đinh khác khỏe mạnh hơn thầm kêu khổ nhưng dám , cõng nọ lên. Vừa cõng lên, suýt nữa quỵ xuống đất.
Nặng, quá nặng! Thiếu gia rõ ràng gầy trơ xương, tại nặng như ?
Gã gia đinh nghĩ đến lý do của chuyến , hai chữ "quỷ ám" hiện lên trong đầu. Vô hình ảnh kinh khủng ùa về, thể run lên bần bật.
Chẳng lẽ đang cõng chỉ một ?
Gã gia đinh c.h.ế.t cũng .
Đoàn nhanh chóng đến cửa Phi Thường Đạo.
Tần Lưu Tây dường như cảm giác, ngẩng đầu , dậy cửa.
“Đại sư, ngài còn nhớ tiểu nhân ? Ngài tự đến đây, chúng đến . Đây là phu nhân nhà tiểu nhân.” Gã gia nhân xòa, vái lạy Tần Lưu Tây.
Mã phu nhân thấy Tần Lưu Tây, liền nhíu mày. Đại sư gì mà chỉ là một tên nhóc vắt mũi sạch, trông đáng tin chút nào ?
“Ngươi chính là đại sư? Bùa hộ mệnh của con là từ tay ngươi ?”
Tần Lưu Tây liếc bà một cái, tầm mắt dừng cung tử tức (vị trí mặt xem tướng về con cái) của bà , thấy tối tăm ánh sáng. Đây là tướng trung niên mất con.
Nàng sang đang gia đinh cõng, co rúm trong áo khoác, ánh mắt tối , thản nhiên : “Các vị , cứu .”