Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 410: Li Thành cũng là nơi ngọa hổ tàng long

Cập nhật lúc: 2025-11-08 06:37:34
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đến thì mặt mày u ám, lúc tươi rạng rỡ. Sự đổi của Đông Dương Hầu, đều thấy rõ, cũng kìm mà vui mừng.

Lão bộc hỏi: “Lão Hầu gia, ngài cảm thấy thế nào?”

“Tốt, bao giờ như .” Đông Dương Hầu vẫn thể tự , chỉ thể xe ngựa của đạo quan. Ông vuốt hai chân, : “Sau khi châm cứu, đôi chân ấm áp hẳn lên, còn tê dại như băng tuyết phủ nữa.”

Lão bộc mừng rỡ: “Vậy là Thiếu quan chủ châm thêm hai , kết hợp với t.h.u.ố.c uống là thể khỏi. Lão Hầu gia, chúng thật sự đến đúng nơi .”

“May mà ngươi kiên trì.” Đông Dương Hầu ông, ánh mắt trở nên ấm áp.

Lão bộc lau khóe mắt ửng đỏ, : “Là trời tuyệt đường Nhạc gia! Lão Hầu gia khỏe , là thể tiếp tục thống soái Nhạc gia thủy sư . Phải , Lão Hầu gia, còn chuyện của Định thiếu gia... ngài tính ?”

Đông Dương Hầu nghiêm mặt, trầm mặc một lát : “Tuy vị Thiếu quan chủ như , nhưng bệnh của vẫn thực sự khỏi hẳn. Cứ chờ chắc chắn hãy cho nó. Đứa trẻ tâm tư sâu, vạn nhất mừng hụt, e là nó sẽ càng suy sụp tinh thần. Như vầy , tiên mua một căn nhà ở Li Thành, sẽ ở đây một tháng. Không điều trị hơn một tháng là khỏi ? Cứ xem thế nào, nếu thật sự khỏi hẳn, sẽ cho Định nhi đến đây một chuyến.”

Lão bộc : “ mai là tháng mười một, sắp đến cuối năm , ngài rời lâu như e là...”

Đông Dương Hầu mím môi: “Cho dù thể ở một tháng, nửa tháng cũng . Nếu thật sự đến tháng Chạp mà chân khỏi, lúc đó thúc ngựa trở về cũng .”

Lão bộc gật gật đầu.

Cũng , khó khăn lắm mới gặp một danh y đáng tin, chỉ mới châm cứu thôi mà chuyển biến, thể coi nhẹ? Lỡ như nửa đường trở về bệnh tình thì ?

Thư Sách

“Lão Hầu gia, chúng vẫn nên đàng hoàng tĩnh dưỡng một tháng xem , để tránh nửa đường xảy sự cố.” Lão bộc : “Hiện giờ đông, cũng sẽ thủy chiến quy mô lớn. Cứ truyền tin về cho Nhạc Hâm cẩn thận phòng thủ, ngài ở đây trị cho dứt điểm đôi chân hẵng về. Ngài khỏe mạnh, Nhạc gia thủy sư mới hy vọng.”

Đông Dương Hầu cũng nặng nhẹ, : “Không sai.” Ông tựa gối dựa trong xe, thở : “Không ngờ một Li Thành nhỏ bé là nơi ngọa hổ tàng long. Trước đây là do mắt cạn.”

Lão bộc : “Chẳng câu 'cao thủ ẩn trong dân gian' ? Có những bậc kỳ tài vẫn luôn lánh đời, chỉ là chúng đó thôi.”

thật. Chỉ ngờ cao thủ tuổi nhỏ như .” Đông Dương Hầu thở dài: “Cũng , Định nhi nhà chúng mới mười lăm tuổi thể trận g.i.ế.c địch, chẳng cũng ca ngợi là thiếu niên hùng ? Tiếc là…”

Nói đến đây, đáy mắt ông thoáng qua một tia đau xót, nhắm mắt .

“Ngài đừng nghĩ nhiều. Vị Thiếu quan chủ y thuật cao minh, chờ ngài khỏi, chúng hỏi xem bệnh của thiếu gia chữa .”

Đông Dương Hầu mở mắt , mặt ánh lên một tia hy vọng: “Cũng chỉ đành như . Lát nữa lên Thanh Bình Quan, nhớ góp thêm nhiều dầu mè.”

Trong lúc chủ tớ đang chuyện, xe ngựa dừng ở cổng núi của Thanh Bình Quan.

...

Người suy nghĩ tương tự như Đông Dương Hầu, còn Mộc tiểu thế tử - nhất ăn chơi trác táng của Thịnh Kinh. Hắn về kinh mấy ngày triệu cung, đúng lúc thấy Hoàng hậu tỷ tỷ của tin một phi tử trong cung báo tin vui ( thai). Nàng cố gượng , nén nén, cuối cùng nén nữa.

“Đại tỷ tỷ, nếu thật sự danh y thể điều trị giúp ngài mang thai, ở tuổi , tỷ dám liều ?”

Mộc Hoàng hậu năm nay bốn mươi hai tuổi, tiểu duy nhất của nhà , bà sững sờ một chút : “Sao thế, chẳng lẽ ngươi ngoài chạy chơi mấy tháng, kết giao với danh y nào ?”

Không đợi trả lời, Mộc Hoàng hậu tiếp: “Không đại tỷ tỷ ngươi, nhưng ngươi đừng tùy hứng nữa. Muốn chơi thế nào cũng , miễn là đừng gây án mạng, nhưng cũng thể rời khỏi Thịnh Kinh. Tích , ngươi là nam đinh duy nhất nối dõi cho cả hai phòng, thể xảy bất cứ sai sót gì. Ngươi khỏi kinh, mẫu ngươi và đại bá mẫu ngươi phiên cung lóc với , lo lắng nhường nào.”

Mộc Tích ngượng ngùng: “Ở Thịnh Kinh chán c.h.ế.t .”

“Bên ngoài thú vị, nhưng cũng nguy hiểm, huống hồ, ngươi còn là…”

“Ta , là nam đinh duy nhất nối dõi cho cả hai phòng mà.” Mộc Tích ngắt lời nàng, chút ủ rũ.

Mộc Hoàng hậu thấy xìu xuống, lòng cũng mềm , thở dài: “Ngươi đừng trách đại tỷ tỷ và trong nhà coi chừng ngươi quá kỹ, thật sự là... haiz. Ngươi thích thì chúng nữa. Chỉ là, A Tích, gia đình chúng như , phận định sẵn quá nhiều điều bất do kỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-410-li-thanh-cung-la-noi-ngoa-ho-tang-long.html.]

“Ta .”

Gia thế hiển hách và phận tôn quý mang danh vọng, địa vị cùng ánh mắt ngưỡng mộ của khác, nhưng cũng mang đến gông xiềng thể thoát , cùng xiềng xích nặng trĩu mang tên "trách nhiệm".

Mộc Tích bỗng nghĩ đến Tần Lưu Tây. Người xuất gia như nàng mới thực sự là ràng buộc, trời cao biển rộng tùy ý ngao du.

Mộc Tích để lộ vẻ hâm mộ và hướng tới.

Mộc Hoàng hậu thấy vẻ mặt đó của , kìm hỏi: “Sao , ngươi ngoài thật sự kết giao với ai ?”

Xem bảo phụ hỏi Viên Dũng xem, tên nhóc ngoài rốt cuộc xảy chuyện gì, để phòng kẻ lợi dụng .

“Một tiểu đạo sĩ thú vị.” Mộc Tích tháo túi tiền bên hông xuống, lấy một lá bùa hộ mệnh đưa cho bà: “Nàng lợi hại. Cái bùa hộ mệnh , đại tỷ tỷ cứ giữ phòng , để ngừa bọn đầu trâu mặt ngựa đến gần.”

Mộc Hoàng hậu lá bùa bình an, lòng mềm nhũn, nhưng vẫn : “Ngươi mới là cần mấy thứ nhất, tự giữ lấy .”

“Ta .” Mộc Tích kéo sợi chỉ đỏ cổ , bên treo một lá bùa nhỏ: “Cái cũng là của nàng .”

Mộc Hoàng hậu lá bùa trông cũng mấy tinh xảo, liền hỏi: “Hữu dụng ?”

Mộc Tích gật đầu: “Đeo thấy an tâm, còn cảm giác mấy thứ dơ bẩn bám theo, cũng còn gặp ác mộng nữa.”

Mộc Hoàng hậu chút đau lòng. Tiểu của bà bát tự cực nhẹ, thể chất thuần âm, dễ trêu chọc những thứ dơ bẩn. Vì chuyện mà bà và cả nhà luôn sầu não, chỉ thể tìm cao tăng, đạo trưởng vẽ bùa, bùa hộ mệnh để trấn áp.

“Đại tỷ tỷ, y thuật của nàng cũng lợi hại, là một Đạo y của Huyền môn.” Mộc Tích thăm dò.

Mộc Hoàng hậu sững sờ, đưa tay xoa bụng, khẽ : “Việc đừng nhắc nữa. Ta bốn mươi hai tuổi . Hơn nữa, cũng ai cũng thấy mang thai.”

Kể cả đang ngai vàng .

Ánh mắt Mộc Tích tối sầm , nắm tay cũng siết chặt.

“Hảo hài tử, ngươi lòng là .” Mộc Hoàng hậu xoa đầu , : “Nói cho đại tỷ tỷ xem, ngươi ngoài thấy những chuyện thú vị gì?”

Mộc Tích lập tức hứng khởi. Hắn chuyện khác, chỉ kể về Tần Lưu Tây, về chuyện "mượn mệnh", đôi mắt sáng rực.

Mãi đến khi Thánh Thượng đương kim đến, Mộc Tích mới như chuột thấy mèo, vội hành lễ chuồn thẳng.

Chạy khỏi Phượng Dương cung, Mộc Tích bầu trời xám xịt, trông như sắp tuyết rơi, kìm mà thở dài. Thịnh Kinh, thật là gì thú vị cả.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...