Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 407: Tuổi trẻ nhưng tài cao
Cập nhật lúc: 2025-11-08 06:37:31
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi Tần Lưu Tây thong dong tới, dáng như đang dạo phố, ai nấy đều kìm mà giật giật mí mắt.
“Này, vị thiếu niên cũng là đại phu khám bệnh từ thiện ?” Lão bộc chút kinh ngạc.
Viên thị vệ lúc quát lớn càng trừng lớn mắt, thể tin nổi: “Không thể nào, một tên nhóc vắt mũi sạch mà cũng đại phu ? Li Thành của các ngươi còn ai ?”
Sắc mặt của Mao đại phu và mấy khác đều chút khó coi, : “Nhóc vắt mũi sạch chắc bản lĩnh. Bất Cầu tiểu đạo chính là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan, tuổi tuy nhỏ nhưng y thuật cao siêu, hơn xa chúng .”
“ , bản lĩnh ở tuổi tác. Cô tuổi còn nhỏ thật, nhưng cô tài thật mà.”
Những bên phía Đông Dương Hầu cảm thấy mặt nóng ran như tát.
Lão bộc là dễ dàng hạ nhất, vội chắp tay xin : “Lão đại phu, là chúng mắt thấy Thái Sơn, cố ý mạo phạm. Chỉ là chúng thấy quá bất ngờ, dù vị thiếu niên trông còn đến tuổi trưởng thành.”
Mao đại phu hừ một tiếng, ngạo nghễ : “Y thuật của Thiếu quan chủ, hiếm ai sánh kịp.”
Đông Dương Hầu , híp mắt , về phía Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây đến gần, : “Mao đại phu, ngài ‘đội mũ cao’ tâng bốc như , sợ gỡ xuống ?”
Mao đại phu : “Đâu dám. Chẳng vì chúng học nghệ tinh, chẩn đoán bệnh của lão đây, nên xem cô cao kiến gì, cũng để chúng học hỏi một chút .”
Đây là cơ hội để học hỏi, nắm chắc mới .
Tần Lưu Tây liếc Đông Dương Hầu một cái, : “Ta e là chịu thôi. Vừa xem bệnh cho vị lão nhân gia đây, nhưng ngặt nỗi tin . Mao đại phu , bệnh nhân tin, ngài giỏi cũng thi triển , đúng ? Ta còn lớn tiếng quát mắng, cái tim nhỏ bé , sợ đến mức giờ vẫn còn đập thình thịch đây !”
“Cái gì? Sao dọa? Ai to gan !” Mao đại phu tức giận trừng mắt.
Ai dám dọa tiểu tổ tông của bọn họ?
Ông liếc về phía Đông Dương Hầu và đám của ông , ánh mắt vài phần vui.
Đám của Đông Dương Hầu: “…”
Không chứ, dối chớp mắt cũng diễn cho giống một chút . Trông cái dáng vẻ , chỗ nào giống dọa ?
Viên thị vệ quát lớn Tần Lưu Tây lúc nãy liền bước lên một bước, chắp tay hành lễ: “Làm tiểu đạo trưởng kinh hãi, là tại hạ đúng. Xin ngài đại nhân đại lượng, chấp chuyện cũ, xem bệnh cho chủ nhân của .”
Tần Lưu Tây liếc một cái: “Ngươi đúng là đấng ‘đại trượng phu’, co duỗi nhịp nhàng, thảo nào thể một chức quan nhỏ.”
Sắc mặt nọ đổi, tay bất giác đặt lên chuôi kiếm bên hông.
Đông Dương Hầu và những khác cũng chút bất ngờ, ánh mắt Tần Lưu Tây thêm vài phần nghiêm túc.
“Đừng cảnh giác như . Không Mao đại phu , là Thiếu quan chủ của Thanh Bình Quan, pháp hiệu Bất Cầu. Mấy môn xem tướng bói toán, đây cũng chút ít. Ngài đúng , lão tướng quân?” Tần Lưu Tây Đông Dương Hầu.
Đông Dương Hầu thẳng mắt nàng. Ánh mắt ông sắc như chim ưng, uy nghiêm như mãnh hổ. "tên nhóc" đối diện hề sợ hãi, phảng phất như ông chỉ là một con cọp già nanh vuốt, gì đáng sợ.
Cũng , chân phế, tàn, còn thể chinh chiến sa trường? Chẳng thành cọp mất nanh ?
Đông Dương Hầu ha hả: “Thiếu quan chủ quả là mắt tinh đời, hạng lừa gạt vớ vẩn. Vậy cô còn gì nữa?”
“Ngài , nhưng lỡ dễ , khơi trúng chuyện đau lòng của ngài, thì ngài cũng đừng trách .”
“Ồ?”
“Phu nhân của ngài qua đời, con trai mất sớm, cháu trai trong nhà cũng gặp chuyện, con đường quan lộ của ngài đang điềm lành. Lão tướng quân , nếu bệnh chữa, e rằng bao năm vất vả gầy dựng, cuối cùng sẽ đổ sông đổ bể.”
Im lặng, một im lặng bao trùm.
Sắc mặt Đông Dương Hầu đổi, nhưng trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, một cảm giác hoang mang lan tỏa.
Ánh mắt ông Tần Lưu Tây chuyển từ nghiêm túc sang thận trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-407-tuoi-tre-nhung-tai-cao.html.]
Ông đến đây khám bệnh từ thiện chỉ là nhất thời nảy ý, cô thể nào phận lai lịch của , cũng thể chuyện nhà . những lời , tất cả đều trúng.
“Những điều , đều thể từ tướng mạo ?” Ông cố tỏ trấn định hỏi.
Tần Lưu Tây mỉm : “Tướng mạo và vận mệnh con liên kết với , tự nhiên thể thấy . Đương nhiên, tướng mạo cũng sẽ đổi, chứ bất biến. Tướng mạo đổi, vận mệnh cũng theo đó mà đổi .”
“Vậy theo cô xem, tướng mạo của còn thể đổi ?” Đông Dương Hầu hỏi.
Tần Lưu Tây xuống bàn, : “Ngài đến căn lều , vận mệnh đổi . Lão tướng quân, để bắt mạch cho ngài nhé?”
Lão bộc cố nén kích động, tự xắn tay áo lên cho chủ tử, đỡ lấy tay ông.
“Được , chân cử động , chứ tay phế .” Đông Dương Hầu gạt tay ông , tự đặt tay lên gối kê mạch.
Tần Lưu Tây đặt hai ngón tay lên, thần sắc bình tĩnh, nhanh đổi sang tay , hỏi: “Lúc nãy ngài xuống xe, hai gia nhân dìu , đôi chân của ngài, hẳn là còn chút sức lực nào ?”
Đông Dương Hầu kinh ngạc, gật đầu: “Năm nay càng lúc càng yếu.”
Tần Lưu Tây thu tay về, vòng qua bàn, đến mặt ông, xổm xuống, nhấc ống quần ông lên, tay ấn các huyệt vị chân ông, gõ gõ đầu gối, quên hỏi cảm giác của ông.
“Thế nào, là chứng tê liệt ?” Mao đại phu thấy Tần Lưu Tây lên, vội vàng hỏi.
Tần Lưu Tây gật đầu, Đông Dương Hầu: “Chứng bệnh của ngài chắc cũng lâu nhỉ?”
Các danh y đây cũng là chứng tê liệt, Đông Dương Hầu cũng thấy bất ngờ, thậm chí chút gợn sóng, thấy Tần Lưu Tây hỏi , liền : “Cũng hơn hai năm , giờ càng lúc càng tê, nhất là mùa đông, càng tê dại đến tận xương.”
“Ngài vẫn còn chút may mắn đó. Hiện tại hai chân càng lúc càng yếu, tê dại, nếu trị tận gốc, ngài sắp trúng phong .” Tần Lưu Tây : “Với tuổi của ngài, một khi trúng phong, hai chân tê mỏi vô lực, chỉ sợ sẽ bại liệt giường. mà, dù bại liệt, chân ngài chữa thì cũng vẫn chỉ thể một chỗ thôi.”
“Cái gì?” Lão bộc kinh hãi kêu lên: “, các danh y đây bao giờ là sẽ trúng phong.”
Mao đại phu và mấy vị lão đại phu khác cũng giật : “Thiếu quan chủ, thể trúng phong , mạch tượng...?”
“Các vị chẩn đoán mà hỏi triệu chứng ? Chân tay ông tê dại, ‘khí hư thì tê, huyết hư thì dại’. Y kinh , đây chính là điềm báo của trúng phong. Huống hồ kinh lạc ông ứ tắc, hàn tà tan, cao tuổi. Lão nhân gia tuổi , gặp chứng bệnh , trúng phong là chuyện bình thường ?”
Thư Sách
Mấy vị lão nhân gia cao tuổi run rẩy: “!”
Họ vô cùng nghi ngờ nàng đang ngầm mỉa mai bọn họ!
Bàn tay giấu trong tay áo của Đông Dương Hầu nắm chặt , trong giọng thêm vài phần lo lắng và cấp bách: “Vậy... theo Thiếu quan chủ xem, căn bệnh của lão phu, nên chữa trị thế nào?”
Trúng phong bại liệt giường, nặng thì liệt , nhẹ thì méo miệng lệch mắt. Bất kể là loại nào, ông đều .
Mà Tần Lưu Tây những lời , hẳn là cũng cách chữa trị?