Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 406: Ta đây càng không dễ chọc

Cập nhật lúc: 2025-11-08 06:37:30
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyết bay lả tả, một chiếc xe ngựa từ chùa Vô Tướng đỉnh núi bên cạnh xuống. Lão giả trong xe kéo chặt áo khoác, nhíu mày đ.ấ.m đấm đôi chân.

“Lão Hầu gia, chân ngài ?” Lão bộc bên cạnh lo lắng ông.

Lão giả tuyết bay ngoài cửa sổ, thở dài một : “Đôi chân xem sắp phế thật . Tờ thượng tấu , e là cũng tự dâng lên nổi nữa.”

Lão bộc xích lò than nhỏ gần ông hơn, xoa bóp chân cho ông, ngẫm nghĩ một lát : “Lão Hầu gia, Tuệ Năng đại sư , Thanh Bình Quan ở ngay gần đây đang bố thí, hôm nay còn khám bệnh từ thiện ? Biết sẽ gặp chuyển cơ và kỳ tích.”

Lão giả khổ: “Khám bệnh từ thiện, đa phần là dành cho dân nghèo. Ta đây là bệnh dai dẳng, mấy vị đại phu đó chữa nổi? Huống hồ mấy năm nay thăm vô danh y, t.h.u.ố.c thang uống ít, nhưng chẳng hề thuyên giảm, ngược càng thấy bất lực, chân cứng đờ còn cảm giác. Thân thể , coi như phế . Đáng giận là đầy một hoa giáp, vốn định thể tiếp tục định quốc an bang, cuối cùng e cũng chỉ là vọng tưởng.”

Lão bộc trong lòng thấy chua xót.

“Đây còn điều hận nhất. Ta tuổi , tàn phế cũng đành, kế tục là đủ an ủi . Vậy mà Định nhi xảy chuyện như . Lẽ nào trời cao thấy sát nghiệt quá nặng, nên mới trừng phạt cả hai ông cháu , bắt cả hai bồi thường bằng đôi chân?” Lão giả hốc mắt đỏ hoe, hung hăng đ.ấ.m đùi, mặt đầy vẻ cam lòng và phẫn hận.

Lão bộc vội vàng kéo tay ông : “Ngài đừng như .”

“Ta mà phế , liền thể chống đỡ nữa. Binh quyền sớm muộn gì cũng giao nộp. Thủy sư của Nhạc gia , chẳng lẽ chắp tay dâng hết cho khác?” Lão giả hận đến nghiến răng.

Lão bộc mím môi. Lão chủ tử nhà ông là vị thủy sư thống soái lợi hại nhất của Đại Phong, luôn trấn thủ Đông Hải, gia tộc bao đời hiển hách. Ông vì chiến công lừng lẫy mà phong Đông Dương Hầu. Đội thủy sư Nhạc gia do chính tay ông huấn luyện đ.á.n.h bại vô hải tặc và giặc cướp, uy danh lừng lẫy, bá tánh xưng tụng là "Định Hải Thần Tướng".

cũng vì quanh năm sống mặt nước, thường xuyên màn trời chiếu đất, chinh chiến lâu ngày, phong tà nhập kinh lạc, đôi chân dần dần mắc bệnh phong thấp lâu năm, tê mỏi, thể tự , dìu.

Giống như Lão Hầu gia , ông phế , kế tục cũng là một sự an ủi, thế mà...

Lão bộc : “Lão Hầu gia, Tuệ Năng đại sư là bậc cao tăng, thể bừa? E là ngài trong các đại phu khám bệnh từ thiện danh y, chúng cứ thử một , dù cũng đến đây .”

Đông Dương Hầu lắc đầu, ôm hy vọng gì.

Ông thậm chí mời ngự y trong cung đến xem, đơn t.h.u.ố.c kê đều là sơ phong giải biểu, đừng trị tận gốc, ngay cả trị ngọn cũng chẳng bao nhiêu. Một cái Li Thành nhỏ bé, thể xuất hiện danh y lợi hại gì chứ?

“Lão Hầu gia, xem một chút cũng mất gì. Đây còn là khám bệnh từ thiện, tốn tiền. Ngài cứ coi như xem đường cho Định thiếu gia .” Lão bộc khuyên.

Thân hình Đông Dương Hầu run lên.

“Dù vô dụng nữa, thì Thanh Bình Quan cũng đang bố thí, chúng cũng nên lên đạo quan quyên chút tiền dầu mè, tích chút công đức, thần linh phù hộ.”

Đông Dương Hầu bật , chỉ ông: “Lão già nhà ông, cũng học theo mấy bà đàn bà, tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ đó?”

Lão bộc cũng : “Lão nô cũng hết cách mà. Mấy thứ thần quỷ , tin thì linh, tin thì , chẳng qua là cầu chút an tâm. Giống như đám ngư dân ở Đông Hải, chẳng cũng thường xuyên bái tế Hải Long Vương, cầu thời tiết , vạn sự thuận lợi đó ?”

Đông Dương Hầu im lặng một hồi : “Cũng , chúng quyên chút dầu mè.”

Lão bộc thở phào nhẹ nhõm, sợ ông đổi ý, vội gõ gõ vách xe thông báo: “Vòng sang Thanh Bình Quan.”

...

Tần Lưu Tây vất vả lắm mới khám xong cho đoàn xếp hàng, liền mượn cớ vệ sinh, chuồn khỏi lều, uể oải đến một quán .

Bà chủ quán nhận nàng, bảo nàng xuống cạnh bếp lò cho đỡ lạnh.

Tần Lưu Tây hì hì xuống chiếc ghế đẩu, còn tiện tay thêm một thanh củi bếp, bắt đầu buôn chuyện phiếm với bà chủ.

Lúc đó, mấy con ngựa cao to tới. Có hỏi địa điểm khám bệnh từ thiện ở , khi câu trả lời, họ đầu gì đó với xe ngựa phía .

Đường hẹp, xe ngựa liền dừng ngay cạnh quán . Tần Lưu Tây bóc một vốc lạc rang, đưa mắt sang. Mấy cưỡi ngựa mặc áo ngắn, khoác áo choàng, nhưng ai nấy lưng đều đeo bội kiếm, mang sát khí, mặt đầy chính khí. Đây hẳn là trong quân đội?

Vậy xe ngựa , nếu giàu thì cũng sang.

Tần Lưu Tây nhịn bấm ngón tay tính toán, nhướng mày. Có mối ăn, một mối ăn lớn.

Xe ngựa dừng , hai gã sai vặt ở càng xe linh hoạt nhảy xuống, xe, dìu một lão giả xuống, thấp giọng gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-406-ta-day-cang-khong-de-choc.html.]

Tần Lưu Tây khẩu hình, là cõng .

Lão giả dìu , Tần Lưu Tây nhíu mắt. Người uy nghiêm chính trực, sát khí còn dày đặc hơn đám thuộc hạ, toát vẻ thiết huyết. Gò má ông nhô cao, thiên đình rộng mở, hai tai dày dặn phúc hậu, dái tai chảy dài. Đôi mắt sắc như chim ưng, lộ rõ vẻ uy nghiêm. Khi ánh mắt ông lướt qua, liền mang theo cái oai vũ lạnh thấu xương, thể xâm phạm.

Đây là một vị mãnh tướng thể chấn nhiếp Tứ Phương.

Đông Dương Hầu là đang , nhưng thực chất bộ trọng lượng cơ thể đều do gia nhân gánh vác, gần như là nhấc .

Rất nhanh, họ đến quán . Tần Lưu Tây , mở miệng: “Lão nhân gia cũng đến khám bệnh từ thiện ? Có để xem thử ?”

Đông Dương Hầu còn kịp phản ứng, bên cạnh ông trừng mắt hung dữ nàng: “Nhãi con láo xược!”

Tần Lưu Tây nhún vai.

Đông Dương Hầu thấy nàng tuổi còn quá nhỏ, chỉ nghĩ nàng nghịch ngợm hồ đồ, liền : “Thôi, chúng .”

Tần Lưu Tây đoàn xa, tặc lưỡi lắc đầu: “Lát nữa vẻ nghiêm túc một chút mới . Khí thế của mấy tim đập thình thịch, ghê gớm quá.”

Bà chủ khúc khích: “Ngài đừng nghịch ngợm nữa. Ta thấy mấy đó hạng tầm thường , trông dễ chọc, coi chừng rước phiền phức.”

Tần Lưu Tây hừ một tiếng, mặt đầy vẻ phục: “Ta đây càng dễ chọc!”

Bà chủ lắc đầu.

Tần Lưu Tây ăn thêm một vốc lạc, uống một chén nhỏ, lúc mới thong thả ung dung về phía lều khám bệnh.

Thư Sách

Mà lúc , trong lều, Đông Dương Hầu mấy phiên bắt mạch và kiểm tra đôi chân cho , một bên tranh cãi thảo luận về chứng tê liệt , trong lòng nguội lạnh dần, mất hết kiên nhẫn. Ông lão bộc bên cạnh, ánh mắt như : Thấy , vô dụng thôi.

Lão bộc cũng bất đắc dĩ, chẳng lẽ ông trời thật sự mù mắt?

Mao đại phu ho một tiếng, chút hổ : “Chư vị, nếu chúng cũng chẩn đoán chứng tê liệt nên trị thế nào, là mời Bất Cầu đại sư xem thử xem .”

đúng, cô ? Đi ?”

Đông Dương Hầu định cần, thì Mao đại phu như thấy cứu tinh, hai mắt sáng rỡ, vẫy vẫy tay.

“Đại sư! Bất Cầu tiểu đạo, cô mau tới đây! Bệnh nhân , cô xem giúp một chút, nên chẩn đoán và kê đơn thế nào?”

Đông Dương Hầu và sang, thấy một "tiểu đạo sĩ" mặc thanh y, tóc búi củ tỏi, miệng ngậm cọng cỏ khô, tới với vẻ cà lơ phất phơ.

Đây, đây là cái tên nhóc ở quán ăn lạc rang ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...