Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 405: Nàng thành người góp đủ số sao?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:08:22
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi năm bố thí, chuyện đồ ăn từ thiện cướp giật tất nhiên sẽ xảy . Giống như cảnh gã chồng cướp đồ ăn của vợ xếp hàng nhận ngay mắt đây, thấy quen nên cũng trách. Tần Lưu Tây trong lòng cũng hiểu đây là bản tính con , nhưng sự việc xảy ngay mắt, nàng vẫn nhịn tay.

Gã đàn ông đột nhiên quật ngã, tay đau điếng, còn hiểu chuyện gì xảy . Đến khi tay, gã định bò dậy thì tròng mắt đảo một cái, vội "ai da, ai da" ôm eo rên rỉ.

“Ngươi là ai, vô cớ đ.á.n.h ? Ai da, eo của gãy mất , dậy nổi, tên nhóc nhà ngươi bồi thường tiền t.h.u.ố.c cho lão tử.” Gã đàn ông giả vờ đau đớn.

Tần Lưu Tây bật .

Định ăn vạ nàng ?

“Ai đ.á.n.h ngươi? Ta thấy tay ngươi rắn nên giúp ngươi bắt nó thôi, tin ngươi xem.” Nàng đầy ẩn ý, chỉ hông gã.

Rắn, rắn gì?

Trời mùa đông rắn ngủ đông mà chạy xem náo nhiệt , lừa ai chứ?

Gã đàn ông bán tín bán nghi cúi đầu , trời ơi, bên hông thật sự đang đè lên một con rắn, nó còn đang lè lưỡi về phía .

“Oái! Rắn! Có rắn!” Gã đàn ông sợ đến mức nhảy dựng lên, tốc độ đó, sự nhanh nhẹn đó, giống gãy eo?

Gã đàn ông cũng chẳng màng đến chuyện đang định ăn vạ nữa, la hét giãy nảy chân chạy biến, vì con rắn đang quấn lấy chân .

Tần Lưu Tây lạnh chạy xa, lúc mới thu hồi tầm mắt, về phía phụ nữ mặt mày lấm lem, tóc tai rối bời. Nàng với Đằng Chiêu: “Đi lấy hai cái màn thầu tới đây.”

Đằng Chiêu gật đầu, nhanh chóng chạy tới chỗ phát cháo. Vong Xuyên thì bước lên, đỡ phụ nữ dậy, còn phủi phủi bùn đất quần áo bà: “Đại thẩm, bà lên , sẽ màn thầu cho bà.”

Người phụ nữ dường như hồn, thấy Vong Xuyên sạch sẽ, nước mắt lập tức trào .

Đằng Chiêu nhanh , trong tay cầm ba cái màn thầu đưa qua.

Người phụ nữ mừng rỡ, vội đưa tay nhận. Đằng Chiêu rụt tay , chỉ đưa một cái: “Bà tự ăn hết một cái .”

Người phụ nữ sững sờ, thấy Đằng Chiêu kiên quyết, đành nhận lấy, ăn ngấu nghiến, còn há to miệng cho xem, ý bảo ăn xong.

Lúc Đằng Chiêu mới đưa hai cái màn thầu còn qua, : “Đi tìm cái chén gì đó, múc một bát canh gừng về uống chung, thể trừ hàn. Ngày mai thể đưa con đến xếp hàng khám bệnh từ thiện.”

Cách đó xa, một phụ nữ khác cũng đang bế con tới, đặt cái ấm sành vỡ của xuống cho bà, lùi .

Người phụ nữ cảm kích lạy tạ bà , đó cầm ấm lên, định nhưng dừng , mấy Tần Lưu Tây quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn, cảm ơn các vị.”

Nàng lảo đảo dậy, về phía phát canh gừng, khuất dòng ồn ào.

Tần Lưu Tây hài lòng hai tiểu đồ : “Làm lắm.” Đặc biệt là Đằng Chiêu, hề chê đối phương bẩn thỉu.

Vong Xuyên hưng phấn hỏi: “Sư phụ, đại thúc thấy rắn , rõ ràng là mà?”

“Chỉ là một chút ảo thuật nhỏ thôi.”

Vong Xuyên bất bình : “Tha cho dễ dàng quá. Đến cả đồ ăn của con cũng cướp, loại như chứ, còn là cha .”

Tần Lưu Tây và Đằng Chiêu cùng nàng. Vong Xuyên ngơ ngác sờ mặt, cẩn thận hỏi: “Sư phụ, con sai gì ?”

“Không , chỉ là con ghi nhớ ngày hôm nay. Trên đời một kẻ xứng , cũng xứng cha.” Tần Lưu Tây xoa đầu nàng.

Vong Xuyên vẻ mặt ngây thơ.

Đằng Chiêu thu hồi tầm mắt, cụp mi xuống, bàn tay . Cậu lẳng lặng rút khăn tay , một lát, nhét trong tay áo.

“Chúng về thôi, còn luyện dược.” Tần Lưu Tây dạo một vòng, liền dẫn họ rời .

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-405-nang-thanh-nguoi-gop-du-so-sao.html.]

Ngày hôm là buổi khám bệnh từ thiện, các trợ lý đại phu của Trường Sinh Điện đến từ sớm. Ngoài họ , còn hai vị đại phu ở thành bên. Họ vốn đến thăm các đại phu của Trường Sinh Điện, khi buổi khám bệnh từ thiện, cũng tham gia cùng.

Tần Lưu Tây lượt chào hỏi các vị lão đại phu đáng tuổi cha, tuổi ông , đó lều tranh dựng tạm để bắt đầu khám bệnh.

Lâu nay, những buổi khám bệnh từ thiện thế , đến đều là dân nghèo tiền khám bệnh. Những phận, địa vị sẽ hạ đến những nơi như , vì sợ mất mặt.

Các đại phu khám bệnh từ thiện cũng đều hiểu rõ, cho nên khi kê đơn, họ đều dùng các vị t.h.u.ố.c rẻ tiền, thậm chí loại thể tìm thấy núi. Bởi vì nếu kê đơn t.h.u.ố.c đắt tiền, họ cũng khả năng chi trả.

vì các đại phu của Trường Sinh Điện đều ở đây khám bệnh, nên nếu ai đến tiệm t.h.u.ố.c của họ bốc thuốc, các loại d.ư.ợ.c liệu giá tương đương ở nơi khác, tiệm của họ sẽ chỉ thu một nửa.

Đây cũng coi là một việc thiện.

Tần Lưu Tây chẩn đoán và kê đơn nhanh. Người khác mới khám xong một , nàng khám xong mấy . cũng chính vì , cộng thêm gương mặt quá trẻ, ngược khiến cảm thấy nàng như đang đùa giỡn.

thì các lão đại phu tuổi tác và kinh nghiệm đều bày đó, cẩn thận. Còn Tần Lưu Tây, chỉ mất vài thở để ", , hỏi, bắt mạch" kê đơn, thật sự quá qua loa.

Dần dần, hàng xếp bên phía Tần Lưu Tây chỉ còn lèo tèo vài .

Mọi xem nàng như đến cho đủ !

Tần Lưu Tây cũng vội, nàng nhận lấy tách Vong Xuyên đưa, nhấp một ngụm. Rồi sẽ bệnh nhân của tìm đến thôi.

“Bất Cầu đại sư! Bất Cầu đại sư cũng đang khám bệnh ở đây ?” Một giọng mang theo tiếng vang lên.

Đến .

Tần Lưu Tây dậy, vẫy tay: “Bất Cầu ở đây.”

Đằng Chiêu nhướng mi liếc qua một cái, (thật trẻ con), cúi đầu nghiền ngẫm mấy đơn t.h.u.ố.c mà sư phụ kê.

“Nhường một chút, cho chúng xem , con hóc!”

ôm một đứa trẻ xông tới.

Tần Lưu Tây , vội vàng , đón lấy đứa bé. Nàng thấy bé mập mạp đang trợn trắng mắt, sắc mặt tím bầm, thở yếu .

“Đại sư, con trai nhà ăn táo, hóc. Ta thò tay móc họng nó mà móc , ngài mau cứu nó với.” Người phụ nữ lóc : “Ta vốn mang con đến tạ lễ, góp dầu mè, ai ngờ chạy đến chân núi nó thèm ăn, ăn quả táo cũng hóc. Ai da, thằng nhóc đúng là lấy mạng mà...”

Tần Lưu Tây hai lời, đặt đứa bé lòng , hai tay nắm , đặt ở vị trí rốn ba ngón tay của bé. Dùng cả nội kình lẫn lực đủ, nàng ấn mạnh một cái.

Phụt!

Miếng táo kẹt trong họng đứa bé văng ngoài.

Miếng táo dính đầy nước bọt rơi xuống đất. Hơi thở của đứa bé lập tức thông suốt, nó hít thở từng ngụm, kìm mà bật .

Mọi đang hóng chuyện đều chút ngây ngẩn. Nhanh quá! Người phụ nữ còn xong mà.

Thư Sách

Lời than của phụ nữ cũng nghẹn nơi cổ họng.

“Không .” Tần Lưu Tây đứa bé, với phụ nữ: “Đứa nhỏ là đứa dọa sợ ở rừng hòe vạn năm đúng ?”

“Vâng, , cũng là ngài cứu nó.”

“Năm nay vận may, nhiều tai nạn. năm nay cũng sắp qua , chị lên thắp cho Tổ sư gia nén hương, cầu một lá bùa bình an cho nó đeo .” Tần Lưu Tây .

“Được, , chúng ngay. Đa tạ đại sư, đại sư ngài đúng là thần y!”

Tần Lưu Tây mỉm . Nghe thấy tiếng bước chân chạy rào rào, nàng đầu , hàng vốn lèo tèo vài mống lúc nãy lập tức chật cứng. Mấy vị đại phu còn chỉ dở dở sang bên .

Mấy đổi thái độ cũng nhanh thật!

Loading...