Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 393: Thay trời hành đạo

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:08:06
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Lưu Tây bên cạnh cửa hàng, mấy gã du côn mặt chuột tai khỉ, dáng vẻ lưu manh năng thô tục, sắc mặt nàng đen như đ.í.t nồi.

“Mấy vị, Như Ý Trai của chúng lúc khai trương nộp cái gọi là phí bảo kê. Mới qua mấy ngày, các đến thu thêm một khoản gọi là tiền uống , chúng cũng đưa. Bây giờ các còn đến đây cản trở Như Ý Trai ăn, chẳng lẽ là coi thường vương pháp?” Đây là giọng của cả Vương thị.

Tần Lưu Tây khoanh tay , thở ngày càng lạnh.

Vong Xuyên theo bản năng nép sát Đằng Chiêu, chút sợ hãi. (Sư phụ... nổi giận .)

Đằng Chiêu cũng đang tức giận. Tuy đây bé suốt ngày ở trong nhà, ngoài, nhưng bầu bạn với là Kỳ , đủ thi thư, thông hiểu sự đời. Ông cũng từng kể cho ít chuyện ỷ mạnh h·iếp yếu, và cả những ví dụ về bá tánh bần cùng nơi nương tựa, buôn bán ở tầng lớp thấp nhất ức h·iếp. Có những quá thảm, các loại phí bảo kê ép đến mức chỉ thể ôm hận đóng cửa. Mà cửa hàng của Tần gia mắt, cũng đang trở thành đối tượng ức h·iếp như .

Bởi vì Tần gia Thánh Thượng ghét bỏ, sung quân trở về, là tội nhân, chỗ dựa, cửa hàng mới khai trương, tự nhiên trở thành đối tượng để bắt nạt.

Đằng Chiêu hề sốt ruột, vì sư phụ đang ở đây.

Sư phụ tuy tình cảm với gia tộc nhạt nhẽo, như nước sông phạm nước giếng, nhưng nàng dù cũng mang họ Tần. Tần gia cũng luôn những khiến nàng vài phần để ý, mà nàng bênh vực nhà nhất.

Cho nên đám du côn lưu manh , nhất định là sắp đá tấm ván sắt lớn .

Thư Sách

“Vương pháp? Khu chính là địa bàn của Lý Giang , chính là vương pháp! Sao, các ngươi đưa, cái cửa hàng mở nữa ? Ta cho các ngươi , khu riêng du côn lưu manh hơn trăm . Mỗi ngày cần nhiều, chỉ cần đến vài ba tên ‘trông’ cửa hàng giúp các ngươi, 5 ngày, cửa hàng của các ngươi đóng cửa.” Tên cầm đầu cao lớn thô kệch, trông vẻ như tửu sắc rút cạn sức lực, tự xưng là Lý Giang, về phía Vương thị, ánh mắt mang theo tia tà dâm: “Hay là... ngươi đem cái cửa hàng cùng với công thức mứt quả giao cho gia đây kinh doanh, theo gia, tiểu th·iếp ấm giường hưởng phúc, thế nào?”

Đám đông xung quanh lập tức rộ lên, hùa theo: “Lão đại đúng là phúc khí!”

Vương thị tức giận đến run rẩy.

Bà xuất danh môn, luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quy củ. Ngay cả khi gả Tần gia, cũng là hưởng vinh hoa phú quý, là quý phu nhân cao cao tại thượng. Nếu là , hạng như Lý Giang căn bản thể xuất hiện trong phạm vi 50 bước của bà, càng đừng chịu đựng sự vũ nhục bằng lời như .

Mấy ngày nay mặt ăn, bà nữ tử kinh doanh dễ dàng, cũng trưởng thành lên nhiều trong các loại lời ong tiếng ve, nhưng đột nhiên thấy những lời lẽ ô uế như , bà vẫn tức đến mức mắt tối sầm.

“Các ngươi... càn!” Tần Mai Nương cũng tức đến giọng phát run, giận dữ : “Các ngươi còn , chúng sẽ báo quan!”

“Ui chà, vị tiểu nương tử là cảm thấy mệt ? Hay là... hai chị em các ngươi cùng hầu hạ tiểu gia đây, cũng...” Rầm! Lý Giang lời còn dứt, một lực cực mạnh đá văng ngoài.

Mọi chỉ cảm thấy hoa mắt, kinh hãi. (Vừa ... cái gì đó bay ngoài ?)

Mà Lý Giang, kẻ đá văng , nghiêng đầu, hộc một búng máu.

Đám đông hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ dậy: “Lão đại! Lão đại chứ?”

(Có ! Có lớn luôn!)

Lý Giang hộc một búng m.á.u nữa, ôm lấy lồng n.g.ự.c đau đớn, giận dữ gào lên: “Đứa nào? Là đứa nào dám ám toán gia gia ngươi? Có gan thì cút đây cho lão tử!”

Biến cố đột ngột cũng Vương thị và Tần Mai Nương hoảng sợ. Hai vội vàng , thấy Tần Lưu Tây từ bên hông , khỏi đồng tử co rụt .

“Tây... Tây Nhi?” Vương thị chớp chớp mắt. Đứa nhỏ về khi nào?

Tần Lưu Tây đưa mắt trấn an bà, liếc xéo Lý Giang, lạnh lùng : “Ta cần các ngươi đến đây vì tiền, ai xúi giục. Cái tiệm Như Ý Trai , ai dám đến gây sự, liền khiến kẻ đó ăn hết, gói mang về.”

Vương thị cả kinh, vội vàng chạy đến mặt nàng, che nàng ở phía , nghiêng đầu : “Tây Nhi, con trong tiệm .”

Tần Lưu Tây thấy bà giống như gà che chở con, chắn mặt , ánh mắt nàng ấm lên, vỗ vỗ tay bà: “Không ạ.”

Mọi thấy , còn gì hiểu nữa. (Hóa tên tiểu tử từ chui của cửa hàng.)

Lý Giang tức giận: “Tụi bây, bắt thằng nhãi con đây cho ! Ta mà chơi nát cúc nó, chính là cháu nội của nó!”

Vương thị tức điên, đẩy Tần Lưu Tây trong.

Tần Lưu Tây linh hoạt né khỏi tay bà, : “Không . Mẹ xem con dạy dỗ mấy kẻ miệng ngậm phân thế nào. Mẹ sang một bên, cẩn thận kẻo thương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-393-thay-troi-hanh-dao.html.]

Vương thị còn kịp phản ứng, liền cảm thấy một luồng gió thổi tới, đẩy bà về phía cửa hàng. Bà lập tức ngây .

Mà mấy tên lưu manh xông về phía Tần Lưu Tây. Nàng hề sợ hãi, một cước một tên, đá bọn chúng văng chân tường, đè trúng Lý Giang mới lồm cồm bò dậy.

Hai kẻ “Ngao” một tiếng kêu thảm.

Thế vẫn xong, Tần Lưu Tây đá thêm một tên nữa, đè lên bọn họ.

Lúc , thấy ồn ào, vây quanh xem, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tần Lưu Tây xử lý từng tên một, xếp chồng bọn chúng lên như trò chơi xếp La Hán.

Lý Giang cùng, sắp đè bẹp dí thành bánh nhân thịt, “Ngao ngao” kêu đau: “Thằng nhãi con thỏ ! Khai tên ! Gia gia ... Ưm... ưm...”

Miệng bỗng nhiên như cái gì đó nhét , cổ họng thể thốt thêm một chữ nào, thể mở miệng nữa.

“Không chuyện thì đừng .” Tần Lưu Tây tủm tỉm, kháp một thuật pháp b.ắ.n qua, còn kèm thêm một tia âm sát khí.

Nàng xem qua mệnh tướng và khí vận của mấy kẻ , đều là hạng gian xảo, dối trá. Có hai tên còn mang theo sát nghiệt, chính là Lý Giang và gã nốt ruồi khỉ lưng , cả hai đều cõng mạng .

(Đã thứ gì , đừng trách nàng trời hành đạo.)

Lý Giang kinh hãi thôi, ngừng vỗ vỗ miệng , còn cố gắng đẩy những kẻ đang đè , nhưng mấy tên tiểu như dính chặt , căn bản thể đẩy . Ngược , càng giãy giụa, càng đè đến mức đầu óc cuồng.

Hắn Tần Lưu Tây tiến gần, trong lòng thét gào: (Đây là yêu nghiệt từ ! Cút ngay! Cút ngay cho !)

Tần Lưu Tây từ cao xuống: “Oan đầu, nợ chủ. Hy vọng ngươi thể chịu đựng sự trả thù của những ngươi hãm hại nhé.”

(Cái gì?)

Lý Giang đột nhiên cảm thấy lạnh toát, như thể thứ gì đó đang theo dõi .

Có tiếng vó ngựa truyền đến, từ xa gần, dừng ngay cửa hàng.

“Là ở đây ?” Một giọng quen thuộc truyền đến từ lưng Tần Lưu Tây: “Ấy? Các đang ?”

Tần Lưu Tây xoay , về phía tới. (Thật trùng hợp.)

“Vu đại nhân.”

“Đại sư? Sao ngài ở đây?” Vu Khâu Tài thấy Tần Lưu Tây, vội vàng tới, chắp tay hành lễ, về phía đám đang xếp chồng lên , con ngươi nhíu : “Sao , là đám mắt trêu chọc đại sư ?”

Không thì c·hết. Dám trêu chọc Tần Lưu Tây, đây là sống nữa !

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...