Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 391: Có hời không chiếm là đồ ngốc

Cập nhật lúc: 2025-11-06 09:35:45
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Trùng cầm lá bùa bình an, vui vẻ hớn hở rời .

Tần Lưu Tây thấy Chu Nguy bọn họ vẫn , liền hỏi: “Các vị còn ?”

“Người nọ... là đến cầu đại sư ngài trừ tà ?” Chu Nguy hỏi. Hai mươi lượng? À đúng , đến thăm dò hư thực của tiệm Phi Thường Đạo , cũng một thanh niên nhặt “tiền mua mạng” gì đó. Là ?

“Thiện nhân ?” Tần Lưu Tây như .

Chu Nguy mặt nóng lên, ho khan một tiếng, hỏi: “Cái gọi là ‘tiền mua mạng’, đời thật sự loại tà thuật ác độc như ?”

“Tự nhiên là . Có một bệnh nặng quấn , sống bao lâu, liền tìm đến mấy gã phương sĩ loại tà thuật , tiếc bỏ vạn kim để mua mạng, hòng trốn tránh sinh tử.”

Chu Ngưng mà kinh hãi, tò mò hỏi: “Vậy mua mạng , là thể an an sống hết quãng đời còn ?”

“Cũng .” Tần Lưu Tây lắc đầu: “Loại tà thuật , chung quy vẫn dính một chữ ‘tà’, thể lâu dài. Cho dù nhất thời thuật pháp thể giúp kéo dài mạng sống, nhưng thời gian lâu , tệ nạn của nó sẽ bộc phát . Nói chừng còn t.h.ả.m khốc hơn cả khi đổi mệnh, thậm chí còn gây tai họa cho phúc vận và âm đức của nhà. Rốt cuộc, Thiên Đạo là công bằng. Ngươi lấy cái gì, tự nhiên sẽ trả ở một phương diện khác.”

Nói đến điều , nàng là trải nghiệm sâu sắc nhất.

Lòng Chu Nguy và lạnh .

“Luôn kẻ vì tham luyến chút thọ mệnh hoặc là trường sinh mà dùng bất cứ thủ đoạn nào.” Chu Nguy lẩm bẩm.

là như . Trong giới quyền quý cũng thiếu hạng , đặc biệt là bậc đế vương, càng mong mỏi trường sinh bất lão, ngai vàng cả đời.

Thư Sách

Chu Nguy bất giác về phía Tần Lưu Tây, đầy ẩn ý: “Kéo dài tuổi thọ, trường sinh, tuy khiến sợ hãi nhưng cũng thiếu kẻ tranh đoạt với trời. Đại sư vẫn nên thu liễm một chút, đừng bại lộ loại ‘bản lĩnh’ ngoài.”

Tần Lưu Tây nhướng mày, đang bụng khuyên bảo, liền : “Ta bản lĩnh đó, cũng thể giúp khác tu trường sinh. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình của con , nên thuận theo thiên mệnh luân hồi. Hơn nữa, cái gọi là trường sinh cũng chỉ là ‘tồn tại’ mà thôi, chứ thể khiến thể trở như thời thanh niên trai tráng. Người già, thể cũng sẽ già . Dù còn sống, cũng chỉ là khoác một lớp da, bên trong sớm mục ruỗng.”

Rốt cuộc, linh khí ở thế gian phàm trần quá thiếu thốn. Đây cũng là thế giới tu tiên gì.

Chu Nguy và mà nhập tâm.

Chu Ngưng : “Ra là cái gọi là trường sinh cũng thắng nổi sự già nua. Thân thể mục ruỗng, bề ngoài chỉ còn là một lớp da khô quắt, trường sinh như cần cũng .”

“Cô nương đúng là hiểu .”

Chu Nguy chắp tay: “Một phen lời của đại sư thật khiến khai sáng. Chúng cũng trả tiền khám bệnh , đại sư thể tặng kèm bùa bình an ?”

Tặng bùa bình an, lấy thì phí. Có hời chiếm là đồ ngốc.

“Đại ca!” Chu Ngưng cảm thấy nóng mặt vì sự mặt dày của trưởng.

Tần Lưu Tây cầm hai lá bùa bình an đưa qua: “Vậy chúc Chu thiện nhân con đường quan thuận buồm xuôi gió, chúc cô nương tìm lương duyên.”

Chu Ngưng sững sờ, mặt đỏ bừng, vội nhận lấy bùa bình an cất túi tiền.

Chu Nguy thì : “Con đường quan thuận buồm xuôi gió? Đại sư xem nhầm , Chu mỗ vẫn còn là một kẻ áo trắng ( chức quan)!”

Tần Lưu Tây mỉm .

Chu Nguy thấy , trong lòng khẽ động, nhưng cũng hỏi nhiều, bái biệt Tần Lưu Tây dẫn Chu Ngưng rời .

Hai rời khỏi tiệm Phi Thường Đạo, liền thẳng đến Trường Sinh điện. Chu Nguy lấy đơn t.h.u.ố.c Tần Lưu Tây kê đưa cho tiểu nhị, thăm dò hỏi: “Không quý điện còn Dưỡng Vinh Hoàn bán ?”

Dưỡng Vinh Hoàn cứ mua là mua . Ngay cả ở kinh thành cũng thường xuyên hết hàng. Chu Nguy chỉ là hỏi thử vận may.

Quả nhiên, tiểu nhị trực tiếp trả lời: “Hết hàng ạ.”

Cậu cúi đầu đơn thuốc, khi thấy góc bên một chữ "Đạo" nho nhỏ, đôi mắt trợn tròn. Cậu chần chừ một chút, ngẩng đầu với Chu Nguy: “Công tử xin chờ một lát.”

Chu Nguy khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Tiểu nhị vội nội đường. Chỉ lát , một vị chưởng quỹ , tủm tỉm với Chu Nguy: “Công tử bốc t.h.u.ố.c ạ?”

.”

“Vâng, thưa công tử.” Lại chưởng quỹ đưa đơn t.h.u.ố.c cho một d.ư.ợ.c đồng khác: “Cẩn thận bốc thuốc, đừng để xảy sai sót.”

Dược đồng nhận lấy đơn t.h.u.ố.c bắt đầu bốc thuốc.

Lại chưởng quỹ : “Nghe công tử còn mua Dưỡng Vinh Hoàn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-391-co-hoi-khong-chiem-la-do-ngoc.html.]

Ánh mắt Chu Nguy lóe lên: “Tiểu nhị của quý điện là hết hàng .”

“Dưỡng Vinh Hoàn hiện tại quả thực nguồn cung hiếm. Dược liệu thì khan hiếm, mà d.ư.ợ.c sư luyện t.h.u.ố.c đang bận nghiên cứu các loại d.ư.ợ.c phẩm khác, các chi nhánh tồn kho đúng là còn nhiều.” Lại chưởng quỹ : “ công tử đến chiếu cố, chúng cũng thể nhượng một lọ. Chỉ là giá cả...”

“Bạc thành vấn đề.” Chu Nguy vẻ bình tĩnh.

“Vậy thì . Một lọ Dưỡng Vinh Hoàn 60 viên, giá năm ngàn lượng.”

Chu Nguy hoảng sợ: “Đã... tăng lên năm ngàn lượng ?”

“Thật sự là khắp nơi đều thiếu hàng. Không giấu gì công tử, trong thành cũng ít đến hỏi, đều là hàng. Nếu công tử cần...” Lại chưởng quỹ đến mặt nhăn nheo. Hết cách , vị d.ư.ợ.c sư lười quá, vật hiếm thì quý.

(Nếu thấy là khách từ tiệm Phi Thường Đạo qua, thì cũng là hết hàng thật.

Chu Nguy vội vàng : “Cần chứ! Sao từ bỏ! Thật , còn hai lọ.”

“Chỉ thể nhượng một lọ thôi ạ.”

Chu Nguy trong lòng tiếc hùi hụi. Nếu nhiều, còn thể mang về một lọ cho cha . Tuy đắt thật, nhưng gì bằng t.h.u.ố.c bổ dưỡng .

Thuốc nhanh bốc xong, kèm theo lọ Dưỡng Vinh Hoàn. Chu Nguy tự cầm lấy, cẩn thận cất trong ngực. Trong lòng một trận đau xót vì mất tiền, nhưng so với thể của , chút tiền cũng đáng là gì.

“Trên mang nhiều ngân phiếu như . Phiền chưởng quỹ cử theo chúng về nhà lấy tiền.” Chu Nguy .

Lại chưởng quỹ : “Vậy lão hủ xin theo công tử một chuyến, lão hủ cũng việc .”

Vị lấy mấy lọ Dưỡng Vinh Hoàn , ông qua thúc nàng luyện thuốc, bằng là hết hàng thật.

Đoàn về căn nhà mà Chu Nguy bọn họ đang tạm trú. Vốn dĩ Đinh gia tha thiết mời họ đến ở, nhưng Chu Nguy thích, vì Chu Ngưng nên chỉ thuê một tiểu viện ở bên ngoài.

Lại chưởng quỹ nhận ngân phiếu, lập tức vòng qua tiệm Phi Thường Đạo.

Chu Nguy lấy lọ t.h.u.ố.c viên , giao cho Chu Ngưng: “Xem vị đại sư và Trường Sinh điện chút quan hệ.”

“Ý đại ca là ?”

“Muội thấy ? Chúng đến, hỏi Dưỡng Vinh Hoàn, tiểu nhị thẳng là hết hàng. xem qua đơn thuốc, liền gặp chưởng quỹ, thế là hàng. Nhất định là nhận đơn t.h.u.ố.c là do ai kê.” Chu Nguy híp mắt phân tích, : “Đưa đơn t.h.u.ố.c đây xem.”

Cầm Thư vội đưa đơn t.h.u.ố.c qua. Chu Nguy mở , quả nhiên ở góc bên thấy một chữ “Đạo” như như .

“Quả nhiên là .”

Chu Ngưng cũng cầm lấy xem, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Lúc đó, Trương quản sự vội vàng , mặt mày vui mừng.

“Công tử, đại hỷ!” Trương quản sự chắp tay vái một cái, trong tay còn cầm một phong thư tín: “Công tử, lão gia gửi thư về. Bởi vì lão gia bình định giặc cướp công, Thánh nhân ban cho công tử ân phong, là chức Lục phẩm Trú Đông Đại Doanh Thiên Tổng!”

Chu Ngưng kinh ngạc, mừng rỡ vô cùng: “Chúc mừng đại ca! Vị đại sư ... thật đúng là đoán trúng đó!”

Hai mắt Chu Nguy b.ắ.n tinh quang. Đây chính là “con đường quan thuận buồm xuôi gió” mà nàng ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...