Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 384: Không hổ là đồ đệ của ta
Cập nhật lúc: 2025-11-06 07:17:54
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Lưu Tây Tư Lãnh Nguyệt kể chuyện Tư Đồ bảo nàng tìm sinh con, liền đến khép miệng.
“Cha ngươi... đúng là xa trông rộng.”
Tư Lãnh Nguyệt đ.ấ.m nàng một cái: “Ngươi còn !”
Tần Lưu Tây sờ sờ mũi: “Kỳ thực cha ngươi cũng lý. Cho dù lời nguyền giải, ngươi là hậu nhân duy nhất của Tư gia, bất kể là nam nữ, cũng nên sinh một đứa để truyền thừa huyết mạch chứ?”
Truyền thừa huyết mạch, đối với bản nàng thì cũng , nhưng với Tư gia nhất tộc, hẳn là vẫn quan trọng.
Tư Lãnh Nguyệt thần sắc buồn bã, ôm hai đầu gối, gì đó, chút não nề.
Như Tần Lưu Tây , nàng thật sự trách nhiệm . Bởi vì huyết chú, dòng dõi của nàng thật sự c·hết đến mức chỉ còn một nàng. Nếu đoạn tuyệt ngay ở đời của nàng, liệu nàng tổ tiên trong tộc mồ nhảy dựng lên, hàng đêm báo mộng mắng c.h.ử.i ?
Tư Lãnh Nguyệt rùng một cái, : “Chuyện ... để hẵng . Nếu qua ải , hậu nhân vẫn chịu nỗi khổ tương tự, sớm muộn gì cũng đoạn tuyệt thôi.”
“Vậy nếu qua thì ?” Tần Lưu Tây tò mò.
Tư Lãnh Nguyệt gác cằm lên đầu gối, chút mờ mịt: “Trước đây cứ nghĩ cuộc đời cũng sẽ giống như tổ tiên, cứ từng bước một, sớm học tập tộc vụ, chuẩn tiếp nhận gia nghiệp, đến tuổi thì tìm một ở rể, sinh hạ thừa kế. hôm nay, cái khuôn mẫu đó bỗng nhiên một lối rẽ mới, chút chần chừ, vẫn nên sống theo khuôn mẫu cũ .”
Nàng đầu, về phía Tần Lưu Tây: “Nếu ngươi là , ngươi sẽ thế nào?”
Tần Lưu Tây : “Chuyện xem bản ngươi lựa chọn thế nào. Nếu huyết mạch thể đoạn tuyệt, thì cứ nhắm mắt, nhân lúc còn trẻ sinh một đứa , sớm bồi dưỡng nó. Chờ nó thể một gánh vác, hắc hắc, đó chính là lúc thẳng cẳng dưỡng lão, gì thì .”
Tư Lãnh Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, liếc nàng: “Ta hiểu . Cho nên Chiêu Chiêu và Vong Xuyên chính là hai ‘đứa con’ của ngươi, hiện giờ đang liều mạng bồi dưỡng đúng ?”
Phụt... khụ khụ.
Tần Lưu Tây ánh mắt lảng tránh, vội lảng sang chuyện khác: “Ngươi xem, trăng tối nay thật nha.”
Tư Lãnh Nguyệt mím môi nén : “Nói đông tây, là trúng tim đen ?”
“Làm gì ! Ta là sư phụ, thu đồ thì khẳng định tận tâm tận lực mà dạy, thể lỡ dở con cháu nhà .” Tần Lưu Tây hùng hồn : “Về phần tương lai, bọn chúng xuất sư , đương nhiên tự gánh vác, xử lý các loại vấn đề, thể cứ dựa dẫm che chở mãi . Mà ‘một ngày thầy, cả đời cha’, bọn chúng dưỡng lão cho , chẳng là chuyện đương nhiên ? Quạ còn hiếu mớm mồi ngược nữa là.”
“Ha hả.”
Tần Lưu Tây bộ mặt " mặc kệ", : “Dù đây là suy nghĩ của . Còn ngươi, vẫn tự hỏi lòng , cái gì, sống thế nào, đều tự quyết định.”
“Trách nhiệm gánh, sẽ trốn tránh.” Tư Lãnh Nguyệt trong lòng quyết định.
Tần Lưu Tây: “Ta ngươi là thông minh và quả quyết. Nhất thời mê mang chẳng qua là vén lớp sương mù. Một khi vén , sẽ thẳng tiến lùi.”
Tư Lãnh Nguyệt gật đầu.
“Ngươi nếu ở xử lý sự vụ của Tư gia, sẽ dẫn ngươi theo. Nửa đêm sẽ rời , ngươi cần tiễn.” Tần Lưu Tây : “Chờ ngươi chuẩn thỏa đáng, chúng sẽ tiến hành giải chú.”
Thư Sách
“Được.”
Tần Lưu Tây trở Thanh Bình Quan, trời đang lất phất rơi tuyết. Mùa đông khắc nghiệt đến.
Nàng đạo quan, thấy tiểu đồ Đằng Chiêu đang ngẩng đầu trời tuyết bay, ngẩn . Nghe thấy tiếng bước chân, bé đầu , thấy nàng, rõ ràng là sững sờ.
Tần Lưu Tây bước lên : “Ngây đó gì? Thấy vi sư mà cũng hành lễ ?”
Đằng Chiêu vẫn còn ngơ ngác, vành mắt hoe đỏ, chút ủy khuất mà mím môi, lùi một bước, chắp tay bái lễ.
Tần Lưu Tây thấy tiểu gia hỏa nín nhịn như , trong lòng mềm nhũn, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu bé: “Sư phụ về .”
Giọng Đằng Chiêu chút nghèn nghẹn, “Vâng” một tiếng.
“Tuyết rơi , bên ngoài lạnh lẽo, ở đây ngẩn ? Thân thể con vốn yếu, cẩn thận kẻo lạnh.” Tần Lưu Tây kéo tay bé, thấy tay lạnh ngắt, liền kéo phòng.
Đằng Chiêu đầu, về phía cái tay nải đen thui Tần Lưu Tây mang về, để ở bên ngoài. Nơi đó... hình như thứ gì đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-384-khong-ho-la-do-de-cua-ta.html.]
Tần Lưu Tây theo tầm mắt của : “Là tà vật. Lát nữa vi sư sẽ xử lý.”
Đằng Chiêu thu hồi tầm mắt, dâng cho nàng, quỳ ở một bên.
Trên bàn sách, mấy quyển kinh thư, còn hai cuốn “Biện Phương Dược Thảo”, “Thương Hàn Luận”, cùng với quyển vở luyện tập vẽ bùa mà Tần Lưu Tây giao, tất cả đều sắp xếp vô cùng ngay ngắn, chỉnh tề.
Nàng cầm quyển vở lên mở , chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lá bùa bình an nàng giao cho tập vẽ, vẽ thành phù văn chỉnh. Chỉ là... linh khí, chỉ là cái vỏ rỗng.
Tần Lưu Tây bé: “Phù văn đường nét vẽ , nhưng linh khí. Bùa như vẽ đến cũng vô dụng. Lần ở cửa hàng, thấy con lĩnh ngộ chút đạo ý, cũng nhập định. Theo lý mà , con thể dẫn khí nhập thể, thêm ở trong đạo quan mỗi ngày tu hành luyện công, cho dù vẽ linh phù dồi dào linh khí, thì cũng một chút mới đúng, chứ chỉ cái vỏ rỗng thế . Sao ?”
Đằng Chiêu mím môi .
Tần Lưu Tây nhíu mày: “Nhớ cha ?”
Đằng Chiêu ngẩn , lắc đầu.
“Vậy là vì ?”
Đằng Chiêu trầm mặc một hồi, dậy lấy chu sa, giấy vàng, bày bàn, nhắm mắt, mở . Cậu bé cầm bút phù chấm chu sa, ngưng thần vẽ bùa.
Tần Lưu Tây một bên quan sát, thấy ngưng thần tĩnh khí, điều động chút linh khí ít ỏi đáng thương mà tu luyện trong thời gian qua, tụ đầu bút.
Lúc mới hạ bút, tay còn thuận, nhưng càng về , tay bé càng trì trệ, cây bút như nặng ngàn cân, trán rịn mồ hôi mỏng, suýt nữa thì vẽ hỏng, nhưng vẫn kiên trì, cho đến khi thành nét phù cuối cùng.
Tay bé run lên lợi hại, mồ hôi đầm đìa, ngẩng đầu Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây thể là vô cùng bất ngờ. Nàng cầm lá bùa lên, vẻ mặt đắn: “Không tệ. Linh khí tuy đủ, nhưng cũng là bùa c·hết.”
Nội tâm thì đang vui sướng gào thét: Nhặt đại bảo bối thiên phú dị bẩm ! Ta phát tài ! Đồ bái nhập môn hạ mới bao lâu, mà thể vẽ linh phù! Không hổ là đồ của !
“Không đúng. Nếu con thể vẽ linh phù, tại trong vở ?” Nàng vui mừng qua , chỉ quyển vở.
Đằng Chiêu cúi đầu, hồi lâu mới : “Ngài ở đây... tâm tĩnh.”
Tần Lưu Tây ngơ ngẩn.
Một lúc lâu , nàng dịch m.ô.n.g xuống bên cạnh bé, ôm chầm lấy , vỗ vỗ lưng: “Là sợ vi sư luôn, vứt bỏ con mặc kệ ?”
Hốc mắt Đằng Chiêu ươn ướt, lời nào.
“Đừng sợ, con là đồ của , vi sư thể vứt bỏ con ?” Tần Lưu Tây xoa nhẹ đầu bé, nghiêm túc mắt : “Vi sư nếu mà chuyện hỗn xược như , chuẩn cho con... phản bội sư môn, ?”
Đằng Chiêu: “...”
Được . Chút ủy khuất còn sót trong lòng, câu cà lơ phất phơ của nàng cho tan biến còn một mảnh!