Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 382: Tần cô nương thật là thần nhân!
Cập nhật lúc: 2025-11-06 06:36:12
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hùng Nhị dùng một miếng vải bố trắng bịt kín mặt, một tay đỡ Cảnh Tiểu Tứ, tiêu chảy đến mức hư thoát, hai mắt dại .
Sống ngần năm, từng trải qua chuyện nào như thế , tiêu chảy. Cảm giác còn khủng khiếp hơn cả việc d.a.o đ.â.m tim.
Ta đúng là tạo nghiệp mà.
“Ta đây là tạo cái nghiệt gì, mà chịu cái khổ lăng trì chứ?” Hùng Nhị lẩm bẩm.
Cảnh Tiểu Tứ cả mềm nhũn, run rẩy, mồ hôi vã như tắm, cứ như vớt từ nước lên, mặt xanh môi trắng, ngay cả sức lực để đáp lời cũng . Nếu Hùng Nhị và gã sai vặt mỗi một bên xốc nách , e là ngã gục ngay cái bô .
Hùng Nhị tra tấn đành, thì mất sạch cả mặt mũi lẫn lý sự. Vết nhơ lịch sử , e là sẽ nhạo cả đời.
Cảnh Tiểu Tứ nhắm nghiền mắt. Hắn tưởng tượng đủ loại biện pháp chữa trị, nhưng ngờ là thế , còn bộ dạng hổ mặt một cô nương.
Thật đúng là, hổ c·hết.
Lúc khỏi buồng vệ sinh, Cảnh Tiểu Tứ là Hùng Nhị xốc nách kéo . Đừng là , ngay cả khi kéo , vẫn run lẩy bẩy, lơ mơ, môi khô nứt, cả rơi trạng thái hư thoát cực độ.
Tần Lưu Tây thấy , bảo gã sai vặt đưa cho một chén nước muối nhạt, cho một viên t.h.u.ố.c uống .
Cảnh Tiểu Tứ cố gắng nhấc mí mắt lên liếc nàng một cái, một chữ cũng phun nổi.
“Đem cái bô dọn ngoài.” Tần Lưu Tây lệnh cho gã sai vặt.
Gã sai vặt sững sờ, vội vàng trong, bưng cái bô .
Tần Lưu Tây và tộc trưởng cùng ngoài. Cảnh Tiểu Tứ thấy , liếc Hùng Nhị một cái, hiệu bằng mắt. Hùng Nhị cũng tò mò, vội vàng xốc nách lên, cửa.
Lại thấy Tần Lưu Tây đang cầm một cành cây, thản nhiên khuấy khuấy trong bô, cảm thấy dơ bẩn.
Ọe...
Hùng Nhị một động tác buồn nôn. Trời đất ơi! Tần cô nương thật là thần nhân! Vậy mà hề chê dơ bẩn, ghê tởm.
Đầu óc Cảnh Tiểu Tứ trở nên trống rỗng, một luồng khí nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, dừng mặt, khiến mặt từ trắng bệch chuyển sang màu gan heo.
Thử tưởng tượng xem, một cô nương mặt đổi sắc cầm cành cây khuấy phân của ... Cảm giác là thế nào?
Cảnh Tiểu Tứ cứ ngỡ đ.á.n.h rắm và tiêu chảy mặt là hổ lắm , ngờ chuyện hổ hơn ở đây.
Tần Lưu Tây thứ đồ ô uế sền sệt lẫn m.á.u trong bô, thấy một ít vật dạng sợi, liền với tộc trưởng: “Hẳn là bài xuất .”
Tộc trưởng cũng thấy, : “Ta xem cũng giống .”
Tần Lưu Tây ném cành cây bô, xoay . Tư Lãnh Nguyệt bưng một chậu nước chờ sẵn. Nàng tới, dùng lá thơm rửa tay, lấy khăn lau sạch, : “Bảo khác múc nước tới là , cần gì ngươi tự .”
“Chuyện nhỏ mà.” Tư Lãnh Nguyệt .
Hùng Nhị nhịn , hỏi: “Tần cô nương, ngài... ngài là gì ?”
“Chẳng qua là xem xem con trùng độc của bài xuất thôi. Yên tâm , đồ dơ bẩn thải sạch sẽ . Các ngươi cũng thể xem thử.”
Hùng Nhị định " cần", nhưng Cảnh Tiểu Tứ nắm c.h.ặ.t t.a.y . Xem ! Không xem yên tâm. Hắn đành qua đó.
Cảnh Tiểu Tứ thấy đống ô uế trong thùng, sắc mặt biến đổi mấy . Hắn tiêu chảy đến hư thoát, nhưng ngờ đáng sợ đến . Sau cơn kinh ngạc, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Vậy là... thật sự ?
Đoàn trở phòng. Tần Lưu Tây bắt mạch cho , : “Trải qua châm cứu và dùng thuốc, độc tố trong cơ thể ngươi xem như bài xuất ngoài, kinh lạc cũng đả thông. Từ nay về cứ ăn uống theo đơn t.h.u.ố.c điều trị thể, từ từ bồi dưỡng, sẽ khác gì thường. Về phần ngươi hiện tại tiêu chảy đến hư thoát, cứ ở đây tĩnh dưỡng hai ba ngày là thể hồi phục. Ăn chút đồ lỏng dễ tiêu hóa, dưỡng dày .”
Ô Dương : “Tần đạo hữu, một việc phiền hai chủ thì cho trót là ngài kê luôn đơn t.h.u.ố.c điều trị cho .”
Tần Lưu Tây từ chối, lấy giấy bút, nhanh liền kê một đơn t.h.u.ố.c điều dưỡng thể, thuận tiện nhắc tới Dưỡng Vinh Hoàn của Trường Sinh điện. Dù cũng thiếu tiền, nên ăn đồ một chút.
Hùng Nhị nhận lấy đơn thuốc, tò mò hỏi: “Tần cô nương, ý gì khác, chỉ là... cái thùng đồ dơ bẩn , ngài cũng xem , chê hôi thối dơ bẩn ?”
Tần Lưu Tây bật , hỏi Ô Dương: “Tộc trưởng thấy dơ bẩn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-382-tan-co-nuong-that-la-than-nhan.html.]
Ô Dương mỉm lắc đầu, với Hùng Nhị: “Người nghề y, gì chuyện sợ hãi dơ bẩn. Y thuật chú trọng ‘vọng, văn, vấn, thiết’. Có những ca bệnh cần xem xét kỹ càng. Đừng là vật ô uế , nếu thật sự si mê y thuật, như Thần Nông nếm bách thảo, cũng nếm cả chất độc, ví như m.á.u nôn của Cảnh công tử đây. Tra xét rõ ràng tường tận, mới thể kê đơn đúng bệnh, trị tận gốc.”
Hùng Nhị bọn họ xong, vô cùng kính nể. Ai nghề y là nghề thấp kém? Nhân phẩm cao thượng thực sự chính là tấm lòng dũng cảm cứu giúp chúng sinh.
Tần Lưu Tây : “Đã gặp qua thứ còn dơ bẩn hơn, ghê tởm hơn thế , nên cũng cảm thấy vấn đề gì lớn.”
Hùng Nhị chắp tay: “Là chúng nông cạn.”
“Cứ hảo hảo tĩnh dưỡng .” Tần Lưu Tây xong định .
“Cô nương...” Cảnh Tiểu Tứ bảo gã sai vặt đỡ dậy, đẩy , loạng choạng chắp tay bái tạ: “Đa tạ Tần cô nương so đo hiềm khích đây. Cảnh Liêm vô cùng cảm kích. Cũng đa tạ tộc trưởng chẩn trị cho Liêm.”
Hắn tự giác báo tên thật của .
Ô Dương khẽ: “Chẳng qua là chuyện bổn phận mà thôi. Vẫn là công tử phận , gặp Tần đạo hữu. Không nàng hạ châm như thần để giải quyết, chỗ độc còn tốn thêm chút thời gian.”
Tần Lưu Tây khiêm tốn vài câu, lảng sang chuyện khác: “Tộc trưởng, chút vấn đề thỉnh giáo, chúng đến Tàng Thư Các chuyện ?”
“Được.”
Ô Dương bảo Cảnh Tiểu Tứ nghỉ ngơi, cùng Tần Lưu Tây sóng vai ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở , Cảnh Tiểu Tứ thể mềm nhũn, sắp ngã xuống, Hùng Nhị túm chặt, đưa về giường .
“Đi chuẩn chút đồ ăn lỏng cho công tử nhà ngươi .” Hùng Nhị phân phó gã sai vặt.
Cảnh Tiểu Tứ cũng : “Đun thêm hai thùng nước ấm tắm gội.”
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời .
Thư Sách
Hùng Nhị trừng mắt sắc mặt Cảnh Tiểu Tứ, đột nhiên ha hả, chỉ : “Tiểu Tứ Tiểu Tứ, ngươi rơi trúng nhược điểm , ca ca nắm trong tay, đủ để ngươi cả đời.”
Cảnh Tiểu Tứ tức giận lườm một cái, hai má nóng bừng.
Hùng Nhị da mặt mỏng, cũng dám nhiều, ho khan một tiếng: “Ta sớm với ngươi , cần thấy nữ nhân nào cũng là , luôn . Ngươi xem , nếu đổi là kẻ hẹp hòi, cái cổ độc của ngươi, sợ là còn thèm chữa cho. Người so đo với ngươi, chữa bệnh cho ngươi thì thôi, còn chê dơ bẩn. Tần cô nương ... thật sự giống với những cô nương từng gặp. Rất đại khí, bản lĩnh. Nếu như...”
Cảnh Tiểu Tứ : “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, là khôn đạo.”
Hùng Nhị hừ một tiếng: “Ta nghĩ vớ vẩn cái gì? Ta là năng lực như , hảo hảo kết giao mới . À đúng , tạ lễ, cũng chuẩn cho chu , thể keo kiệt .”
“Ta đương nhiên .” Cảnh Tiểu Ttứ : “Ngươi xem nên tặng cái gì? Vàng bạc mấy thứ phàm tục đó, nàng chắc cũng thèm để mắt ?”
Hùng Nhị , tròng mắt đảo một vòng: “Để ca ca hỏi thăm giúp ngươi. Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe .”
Cảnh Tiểu Tứ chạy nhanh như bay, mặt đen sì. Hắn sờ sờ bụng, cảm giác thể khoan khoái, khỏi thở phào nhẹ nhõm một .
Lại nghĩ đến Tần Lưu Tây, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, ảo não vô cùng.