Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 381: Muốn g·iết ta thì không cần dùng độc miệng
Cập nhật lúc: 2025-11-06 06:36:11
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Muốn thi châm, còn cởi cả áo ngoài, chỉ để áo lót bên trong. Cảnh Tiểu Tứ hổ đến mức mặt đỏ bừng. Ngược , Tần Lưu Tây cứ thản nhiên bưng lên nhấp một ngụm, liếc mắt qua, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường sự ngượng ngùng của đối phương.
Hùng Nhị thấy thể chấp nhận nữa, liền tự tay: “Lề mề cái gì, y như đàn bà!”
Cảnh Tiểu Tứ khổ to bằng , trong nháy mắt lột sạch áo ngoài, còn đẩy ngã lên giường.
Hùng Nhị lúc mới Tần Lưu Tây: “Có cần cởi cả áo lót ?”
“Cứ là .” Tần Lưu Tây đặt chén xuống. Kim châm thì nàng tự , những thứ còn cứ dùng của Ô Dương tộc trưởng là .
Nàng rửa sạch tay, lấy khăn lau khô, bảo Hùng Nhị cầm một cái bô chờ bên cạnh. Sau đó, nàng từ trong túi móc một cái chai nhỏ, đổ một viên đan d.ư.ợ.c màu đỏ thẫm, đưa đến miệng Cảnh Tiểu Tứ.
Cảnh Tiểu Tứ: “Đây là...?”
“Ăn c·hết . Giúp giải độc, hành khí.” Tần Lưu Tây nhét thẳng miệng .
Đan miệng trôi tuột xuống cổ họng, còn kịp phản ứng thì t.h.u.ố.c tan . (Nếu là t.h.u.ố.c độc, chắc cũng toi đời .)
Thư Sách
Sắc mặt Cảnh Tiểu Tứ âm tình bất định. Tần Lưu Tây thèm để ý đến , mở túi kim châm . Nàng tìm huyệt , sang thấy Cảnh Tiểu Tứ đang gồng cứng , liền : “Thả lỏng. Chỉ là châm cứu thôi, cần căng thẳng.”
Cảnh Tiểu Tứ cũng thả lỏng, nhưng căn bệnh của là do kế hạ độc thủ, cho nên đối với nữ nhân luôn sự kháng cự và đề phòng bẩm sinh, đặc biệt là những xinh . Hắn luôn cảm thấy đối phương đang mưu đồ bất chính.
Hắn nhắm mắt , cố gắng gạt hình ảnh Tần Lưu Tây khỏi đầu để thả lỏng. càng cố gắng gạt , ngửi thấy mùi d.ư.ợ.c hương nhàn nhạt từ đối phương tiến gần, càng khó mà lờ .
Cảnh Tiểu Tứ chút nôn nóng. Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một đoạn ngâm kinh, cổ xưa mà trầm bổng, như thể từ chân trời vọng , vang vọng bên tai. Hắn dần dần thả lỏng.
“Cảnh công tử, bắt đầu hạ châm, sẽ chút đau, thả lỏng là .” Lời Tần Lưu Tây còn dứt, kim châm tay đ.â.m huyệt Bách Hội của .
Cảnh Tiểu Tứ: “?” (Nàng... nàng gì?)
Hắn cảm giác áo lót vén lên, ngón tay ấm của Tần Lưu Tây dừng n.g.ự.c , ngay đó, kim đ.â.m huyệt Thần Tàng.
(Không cảm thấy đau đớn.) Cảnh Tiểu Tứ thả lỏng.
Hùng Nhị vẫn luôn trừng mắt bên cạnh quan sát. Hắn tay Tần Lưu Tây, còn kịp rõ nàng châm thế nào, kim cắm huyệt vị Tiểu Tứ. Quá nhanh!
Hắn vốn còn ôm một tia nghi ngờ, hiện tại thấy Tần Lưu Tây hạ châm định nhanh, nghi ngờ tan biến, đó là kinh ngạc thán phục. (Tuổi còn trẻ như , hạ châm chuẩn nhanh, lẽ học y từ lúc mới lọt lòng ?)
Tần Lưu Tây suy nghĩ của Hùng Nhị. Kim châm lượt đ.â.m các huyệt Lương Môn, Hạ Quản, Thủy Phân, Đại Hoành... Nàng nhẹ nhàng vê kim, nhấc lên đ.â.m .
Cảnh Tiểu Tứ rên lên một tiếng. Hắn cảm thấy đau.
Tần Lưu Tây để ý, tiếp tục hạ châm ở các huyệt Thần Môn, Khúc Tuyền, Tam Âm Giao. Mũi kim cuối cùng dừng ở huyệt Khí Hải.
Mỗi một huyệt vị, nàng đều nhấc lên, vê nhẹ đuôi kim. Đợi đến khi tất cả các mũi kim đều cắm xuống, kim châm Cảnh Tiểu Tứ đều đang rung động nhè nhẹ.
“Tần cô nương, ... mấy cây kim tự động đậy ?” Hùng Nhị hỏi.
Tần Lưu Tây : “Thân thể cổ độc tích tụ thành bệnh mãn tính. Cho nên khoang dày của mới trướng đau, đường ruột bế tắc, gây táo bón thông. Hiện tại hành châm cho là dùng phép châm ‘Bình Bổ Bình Tả’, là để tả tà khí, là để bổ chân khí, công hiệu điều hòa âm dương, thông kinh hoạt lạc.”
Hùng Nhị gượng: “Cô chẳng hiểu gì cả.”
Cảnh Tiểu Tứ cảm giác một luồng khí từ lòng bàn chân chạy khắp , xông lên đỉnh đầu, đó hạ xuống. Cảm giác tê tê, căng tức, rịn một lớp mồ hôi mỏng. Nghe Tần Lưu Tây , mở mắt , qua.
Tần Lưu Tây : “Nghe hiểu quan trọng, là chuyện là .” Nàng liếc về phía Cảnh Tiểu Tứ, độc miệng bình luận một câu: “Dù cũng sẽ một bụng phân hỏng việc.”
Cảnh Tiểu Tứ nhắm mắt . Muốn g·iết thì cứ tay , cần dùng độc miệng.
Hùng Nhị định gì đó, thấy Tần Lưu Tây lùi vài bước, đưa tay che mũi, ngẩn .
Phụt... phụt... phụt...
Hùng Nhị: “!!!” Hắn vội nhảy lùi mấy bước, la lớn: “Thối quá! Cảnh Tiểu Tứ, ngươi đ.á.n.h rắm cũng báo một tiếng!”
Cảnh Tiểu Tứ mặt đỏ bừng: Ta ngủ , gì hết.
Lưu kim một khắc (15 phút) , Tần Lưu Tây rút kim. Hùng Nhị cầm cái bô bên cạnh chờ. Hắn hiểu để gì, nhưng nhanh đó, hiểu.
Kim rút , Cảnh Tiểu Tứ liền cảm thấy dày cuộn lên, thứ gì đó xông thẳng lên cổ, buồn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-381-muon-giet-ta-thi-khong-can-dung-doc-mieng.html.]
Tần Lưu Tây đẩy Hùng Nhị qua: “Hắn ói!”
Ọe...
Cảnh Tiểu Tứ nghiêng đầu nôn một ngụm m.á.u đen, rơi trong bô. Vừa nôn xong một ngụm, thêm một ngụm nữa.
Hùng Nhị sợ đến mức tay cầm bô cũng run lên, Tần Lưu Tây: “Tần cô nương, nó... nó ?”
“Máu nôn mới .” Tần Lưu Tây thứ m.á.u đen ngòm, sền sệt trong bô: “Không cần lo lắng, nôn vài cái là hết thôi.”
Hùng Nhị: “...”
Cảnh Tiểu Tứ quả nhiên nôn mấy ngụm m.á.u nữa nôn nữa. Khóe miệng còn dính một vệt m.á.u sền sệt, cả mệt lả. kỳ lạ là, thể dường như còn nặng nề như nữa. (Là ảo giác ?)
Hắn dậy, cảm nhận một phen. là nhẹ nhõm hơn ít.
Hắn về phía Tần Lưu Tây, ánh mắt thêm vài phần suy tư sâu xa.
Một canh giờ , tộc trưởng bưng một bát t.h.u.ố.c ấm tới.
“Trời đất ơi! Cái thứ quái gì đây, tanh thối!” Hùng Nhị liếc mắt , mặt mày tái mét, vội bịt mũi nhảy xa.
Bát t.h.u.ố.c to, đen ngòm, tỏa mùi tanh hôi nồng nặc.
Cảnh Tiểu Tứ nhớ lời Tần Lưu Tây (máu động vật...). Khuôn mặt vốn trắng, nay càng tái nhợt hơn. (Không , nôn.)
Ô Dương đưa t.h.u.ố.c tới: “Cảnh công tử, t.h.u.ố.c đắng giã tật. Uống xong, tống hết ngoài là .”
Tay Cảnh Tiểu Tứ run rẩy.
Hùng Nhị thấy , nhận lấy bát t.h.u.ố.c tiến lên: “Để ca đút ngươi.”
“Không cần!” Cảnh Tiểu Tứ giữ lấy tay , nhắm mắt , ừng ực ừng ực uống cạn.
Mùi tanh thối đắng xộc qua cổ họng, dày. Cảnh Tiểu Tứ thề, cả đời cũng nếm mùi vị nữa.
Vừa uống xong bát thuốc, liền cảm thấy khó chịu, ho nôn, nước mắt nước mũi đều sặc .
Hùng Nhị thấy đáng thương, cũng cảm thấy khó chịu, vỗ vỗ vai : “Ráng chịu đựng là xong thôi.”
Cảnh Tiểu TTứ còn kịp gì, dày bỗng cuộn lên quặn đau, thứ gì đó đang lao thẳng xuống hậu môn. Sắc mặt biến đổi, vội vàng nhảy xuống giường, nhưng vì chân mềm nhũn nên lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ.
“Sao ?”
Tần Lưu Tây : “Dìu phía .”
Cảnh Tiểu Tứ vội ôm mông, thấp giọng : “Nhanh lên!”
Hùng Nhị đành nửa đỡ nửa kéo, đưa phía . Nơi đó đặt sẵn một cái bô. Cảnh Tiểu Tứ vội vàng kéo quần xuống, nín thở rặn mạnh.
Phẹt...
Hùng Nhị “Ngao” một tiếng vọt khỏi nhà.