Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 370: Ta bảo kê ngươi!
    Cập nhật lúc: 2025-11-04 06:25:49
    Lượt xem: 7 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão tộc trưởng còn sống bao lâu nữa. Gần mười năm nay, ông đều dựa thiên tài địa bảo vô cùng quý giá để giữ mạng, nhưng dù , thể ông vẫn ngày càng suy kiệt, ngày một già .
Ông vẫn luyến tiếc chịu nhắm mắt, vì thấy vị quý tử trong lời tiên tri của Thánh nữ xuất hiện, thấy huyết chú của Tư gia tiêu trừ. Nếu cứ mà , ông c·hết nhắm mắt, cũng còn mặt mũi nào gặp Thánh nữ.
Giờ đây, vị quý nhân trong lời tiên đoán xuất hiện. Lời tiên đoán của Thánh nữ đúng. (Thánh nữ đại nhân, bao giờ phán sai.)
Lão tộc trưởng xoa xoa khóe mắt, kích động đến mức mặt đỏ bừng.
Tư Lãnh Nguyệt khuyên nhủ: “Lão tộc trưởng, thể ngài , đừng quá kích động. Tây Tây, ngươi thể bắt mạch cho ông , kê một đơn t.h.u.ố.c điều trị ?”
Nàng về phía Tần Lưu Tây, trong mắt mang theo sự khẩn cầu.
Lão tộc trưởng xua tay: “Không cần . Bộ xương già của lão nô sống chẳng còn mấy năm nữa. Lão nô nếu thấy huyết chú phá giải, cũng thể yên lòng xuống hầu hạ Thánh nữ đại nhân .”
Tần Lưu Tây : “Nếu như thì càng nên bắt mạch. Huyết chú cũng giải là giải ngay.”
Lão tộc trưởng , liền : “Vậy phiền quý nhân.”
Tần Lưu Tây tiến lên, hai ngón tay đặt lên cổ tay ông, một lúc lâu mới : “Thân thể lão tộc trưởng khỏe mạnh, nghĩ chắc lúc nhỏ gân cốt rèn luyện kỹ càng?”
Lão tộc trưởng gật đầu, mặt lộ vẻ hồi tưởng: “Lúc nhỏ, Thánh nữ đại nhân cho ngâm t.h.u.ố.c tắm cường kiện gân cốt, dùng thánh lễ quán đỉnh, còn ăn kiện thể do chính tay bào chế. Mấy năm nay, cũng ăn ít thiên tài địa bảo, bệnh nặng , bệnh vặt cũng hiếm, chẳng qua chỉ là nhiễm chút phong hàn thôi. Đây đều là nhờ phúc của Thánh nữ đại nhân.”
(Nếu , ông thể sống đến tuổi ?)
Tần Lưu Tây về phía Tư Lãnh Nguyệt: “Thân thể lão tộc trưởng bệnh tật gì, chỉ là già . Con khi về già, dù trường thọ, nhưng ngũ tạng lục phủ trong cơ thể cũng sẽ theo năm tháng mà suy yếu. Bệnh tuổi già, thể chữa trị.”
Nghe , sắc mặt Tư Lãnh Nguyệt ảm đạm, lão tộc trưởng với ánh mắt chút thương cảm.
Lão tộc trưởng thản nhiên : “Không , nào mà già chứ. Ta sống đủ lâu . Nếu thể thấy huyết chú phá giải, c·hết cũng tiếc. Tiểu chủ tử cần thương cảm .”
Tư Lãnh Nguyệt gật đầu.
Tần Lưu Tây cũng : “Lão tộc trưởng sai. Con khó nhất là khỏe mạnh trường thọ, tai điếc mắt hoa. Tương lai nếu thanh thản bệnh tật, chính là tạo hóa lớn .”
Lão tộc trưởng những lời , càng thêm thấy thoải mái.
Tư Lãnh Nguyệt cũng nhắc đến chuyện nữa, chỉ sang việc mở tộc địa và hiến tế. Lão tộc trưởng liền thứ chuẩn xong, tùy thời thể lên đường.
Tần Lưu Tây : “Vậy xem thôi.”
Tộc địa của Tư gia ngay ngọn Ấn Lâu Phong. Trăm năm qua, vì quấy nhiễu vong linh tổ tiên, Tư gia sớm mua bộ ngọn Ấn Lâu Phong và hai ngọn núi bên cạnh. Cùng với cả Ngũ Trại , tất cả đều là địa bàn của Tư gia.
Tần Lưu Tây : “Các ngươi sợ triều đình và những kẻ tâm địa dòm ngó, nuốt chửng Tư gia ?”
Tài lực mà Tư gia thể hiện , thậm chí còn cả một mỏ ngọc, thể là vô cùng giàu . Mà Tư gia, đời đời chỉ một nữ tử nối dõi, tự nhiên sẽ khiến thèm nhỏ dãi.
“Thuyền nát cũng còn ba cây đinh. Tuy rằng chúng còn tu tập vu lực, nhưng cũng nghĩa là chúng chút năng lực tự bảo vệ .” Tư Lãnh Nguyệt lạnh lùng : “Dòng chính thống của chúng tu vu lực nữa, nhưng những nhánh vu tộc cùng chung chí hướng với Tư gia vẫn còn phân bố ở các nơi. Đó là một điểm. Còn một điểm nữa, chúng cũng quan hệ ăn hợp tác với triều đình và một thế gia lâu đời. Mẫu , lúc sinh thời từng hiến tặng một mỏ vàng trong lễ đại thọ của Thánh Thượng, để đổi lấy một tấm đan thư thiết khế (bài vị công thần, miễn tội c·hết).”
Tần Lưu Tây suýt nữa thì lảo đảo, đầu nàng: “Mỏ vàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-370-ta-bao-ke-nguoi.html.]
Tư Lãnh Nguyệt gật đầu.
“Quá bá đạo! Mẫu ngươi... thật quyết đoán.” Tần Lưu Tây tấm tắc khen ngợi. Mỏ vàng đó, ai nỡ hiến là hiến? mẫu của Tư Lãnh Nguyệt nỡ.
Tần Lưu Tây nhỏ giọng hỏi: “Mỏ vàng, mỏ ngọc các ngươi đều , còn cái gì là nữa ? Tư gia nhà ngươi đúng là giàu nứt đố đổ vách.”
Tư Lãnh Nguyệt khổ: “Giàu quá cũng chuyện . Như lời ngươi , nắm giữ nhiều thứ, liền dễ thèm dòm ngó. Từ thời tiên đế ý liên hôn với Tư gia.”
Trong mắt Tần Lưu Tây lóe lên tia lạnh lẽo, châm chọc: “Liên hôn?”
“ .” Tư Lãnh Nguyệt lạnh: “Chẳng qua là trúng chúng đoản mệnh. Nếu , mẫu dâng cả một mỏ vàng? Chỉ vì vị hoàng đế đang ngai vàng hiện tại nạp mẫu phi.”
Hiểu . Nạp phi là giả, mục đích vẫn là nhắm mỏ vàng .
“Vậy ngươi...?”
“Ta ? Cứ xem bọn họ hổ đến mức nào.” Tư Lãnh Nguyệt thần sắc thanh lãnh, dừng một chút .
“Dục vọng của hoàng gia giống như cái động đáy. Có đầu sẽ thứ hai, thứ ba. Hiện giờ ngươi cũng mười sáu, nếu thích hợp để ở rể, thì nên sớm định đoạt .” Tần Lưu Tây .
Tư Lãnh Nguyệt gì. Trước đây nàng nên như , nhưng hiện tại, nàng chút , sống theo sự sắp đặt của tổ tiên.
Tần Lưu Tây bỗng nhiên cảm nhận gánh nặng vai nàng, nặng như đá tảng, thể dời , mà xung quanh còn vô sài lang hổ báo đang rình rập.
Nàng bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy tay Tư Lãnh Nguyệt: “Đừng sợ. Người khác thì khó , nhưng nếu là một ngươi, chắc chắn thể bảo vệ . Về , bảo kê ngươi!”
Tư Lãnh Nguyệt với nàng, trong mắt lấp lánh ánh . Nàng khỏi nắm chặt tay Tần Lưu Tây: “Nếu ép quá, cũng chỉ thể lui về tộc địa. Ngươi xem, tới .”
Tần Lưu Tây ngẩng đầu , một sơn động khổng lồ hiện mắt, cửa động đúc bằng huyền thiết. Trên cửa khắc đồ đằng của Vu tộc cùng với những chú văn phức tạp, trông cổ xưa mà trang nghiêm.
Tư Lãnh Nguyệt quỳ xuống cửa động, lẩm nhẩm niệm gì đó, đó dậy, dùng sức ấn đồ đằng, để lộ một ổ khóa bên trong. Nàng và lão tộc trưởng mỗi lấy một chiếc chìa khóa, hợp hai một, cắm ổ khóa.
Lách cách, lách cách. Tiếng cơ quan chuyển động vang lên, két một tiếng, lộ một cái khe lõm.
Tư Lãnh Nguyệt cắt đầu ngón tay, nhỏ m.á.u khe lõm. Một lát , khe lõm thụt , cơ quan chuyển động, vang lên một tiếng Loảng xoảng.
Cánh cửa huyền thiết nặng nề mở hai bên.
Khóe miệng Tần Lưu Tây giật giật.
“Mời.” Tư Lãnh Nguyệt dùng khăn tay bọc lấy đầu ngón tay.
Tần Lưu Tây nhúc nhích, chỉ lấy từ cái túi bên hông một cái chai nhỏ cỡ ngón tay, kéo tay Tư Lãnh Nguyệt qua, mở nắp bình, rắc t.h.u.ố.c kim sang lên vết thương.
Động tác của nàng ôn nhu mà tinh tế. Thuốc rắc lên, m.á.u lập tức ngừng chảy.
Thư Sách
Tư Lãnh Nguyệt gương mặt đang cúi xuống của nàng, cảm thấy trái tim vốn luôn lạnh lẽo như rót một dòng nước ấm, khóe môi bất giác cong lên.
Tần Lưu Tây dùng khăn băng bó cho nàng xong, lúc mới ngẩng đầu, ghét bỏ : “Tổ tông nhà các ngươi việc gì , cứ nhất thiết dùng m.á.u của nhà để hạ cấm chế mở cửa? Cắt tay thấy đau ? Cũng quá ngu ngốc. Có kẻ phá cửa, chỉ cần bắt ngươi là thể .”
Hạ cấm chế, thể dùng loại bí pháp bất truyền của dòng chính. Cứ nhất quyết dùng huyết mạch, lỡ huyết mạch bắt thì ?