Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 340: Nàng g·iết người tru tâm, không cần dùng đao

Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:30:40
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta còn một đứa con trai nữa."

Khóe môi Tần Lưu Tây cong lên, nụ nơi khóe miệng mang vài phần ý vị, như thể đang ngu dốt, tựa như ngây thơ vô tri.

Tống Diệp thấy , tim bỗng đập hụt một nhịp, cảm thấy vài phần bất an.

Tống Liễu thì sợ Tần Lưu Tây tin, tiếp tục : “Ta vẫn còn một đứa con trai, hiện đang học ở Châu Học tại phủ thành Ninh Châu, năm nay cũng mười sáu tuổi.”

Tần Lưu Tây cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, trầm mặc một hồi : “Ta một câu thật, lời dễ gì cho cam. Nếu , thái thái chắc chịu đựng nổi.”

Tim Tống Liễu đập thót một cái, nhíu mày Tần Lưu Tây: “Nói cái gì?”

trực giác lời của Tần Lưu Tây là điều bà . Trực giác mách bảo bà nên lập tức rời , nếu lâu, bà sẽ rơi xuống vực sâu.

Tần Lưu Tây lắc đầu: “Không gì, lẽ là xem nhầm . Ta kê đơn t.h.u.ố.c cho ngài , đó châm cứu cho ngài để khai thông huyết mạch, nâng dương khí, vận hành khí huyết, phối hợp với t.h.u.ố.c thang, thái thái sẽ từ từ khỏi bệnh.”

Đây rõ ràng là đang lảng sang chuyện khác.

Tống Liễu là kiểu " đ.â.m tường nam chịu đầu", thấy liền : “Đại phu, ngài gì cứ thẳng, cần ngại. Thân thể như vầy, còn gì mà thể ? Chẳng lẽ... bệnh của kỳ thực t.h.u.ố.c nào chữa , ngài chỉ đang lừa ?”

“Chỉ là chứng băng lậu thôi. Thân thể ngài tuy hư nhược, nhưng đến mức t.h.u.ố.c thang châm cứu vô hiệu. Chỉ cần tuân theo đơn thuốc, phối hợp trị liệu, nhanh là thể khống chế và chữa khỏi.” Tần Lưu Tây thêm một câu: “Đương nhiên, nếu tự cứ giày vò bản , thì thần tiên cũng khó cứu.”

Đã là thần tiên, cũng cứu nổi một một lòng c·hết, huống chi là phàm nhân.

Tống Liễu luôn cảm thấy lời là đang cho chính , trong lòng càng thêm hoang mang.

Tống Diệp cũng cảm thấy như gì đó treo lơ lửng. Ông vốn là thô kệch, tính tình thẳng thắn, quen chơi trò ú tim đoán già đoán non.

(Duỗi đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, cứ một nhát cho thống khoái là . Cứ lằng nhằng như đàn bà, hợp với ông chút nào.)

Tống Diệp nhịn , mở miệng : “Đại sư, ngài cũng đừng cùng đám thô nhân chúng giả thần giả quỷ nữa. Huynh chúng từng thấy sóng to gió lớn. Có chuyện gì ngại thẳng. Ngài cứ úp úp mở mở như , chỉ khiến chúng miên man suy nghĩ, càng bất lợi cho việc dưỡng bệnh.”

Tống Liễu gật đầu phụ họa.

Tần Lưu Tây thấy liền : “Thái thái vẫn còn một đứa con trai, là vì học nên ở bên cạnh bà ?”

“Tất nhiên . Đứa nhỏ sách vài phần thiên phú, từ nhỏ nhờ đại ca lo liệu cho Châu Học. Cha nó cũng cho nó suốt ngày chạy về nhà lỡ dở việc học, cho nên phần lớn thời gian, chỉ khi Châu Học nghỉ dài ngày hoặc dịp lễ Tết nó mới về nhà.” Tống Liễu nhắc tới trưởng tử, đôi mắt u ám cũng lóe lên một tia sáng.

“Vậy xem việc học hành nặng nề nhỉ. Ngay cả khi qua đời, ruột vì thế mà đau buồn ngã bệnh, cũng về bên cạnh chăm sóc.” Tần Lưu Tây như lơ đãng một câu.

Tống Liễu và Tống Diệp đều nhíu mày. Lời vài phần châm chọc mỉa mai.

“Nó là nam tử, cũng đính hôn. Bên cạnh hạ nhân hầu hạ, nó ở mặt thì gì? Hoang phế việc học, ngược còn phụ lòng kỳ vọng của chúng , cũng phụ công ơn lo liệu của đại ca.” Tống Liễu phần bất mãn, biện giải cho trưởng tử vài câu, : “Chúng xuất giống các thế gia đại tộc khác, cần đặt chữ hiếu lên hàng đầu, túc trực hầu bệnh. Nó sách công danh, đó chính là hiếu kính với chúng .”

Tần Lưu Tây gật đầu phụ họa: “Nhiều năm ngoài cầu học, đương nhiên bằng đứa con thứ ở gần bên, tình cảm cũng bằng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-340-nang-giet-nguoi-tru-tam-khong-can-dung-dao.html.]

Tống Liễu chút mất kiên nhẫn, thẳng vấn đề: “Ngươi rốt cuộc cái gì?”

Tần Lưu Tây , : “Nếu , thái thái tướng mạo là ‘vô tử tống chung’ ( con cái lo hậu sự), bà tin ?”

Từng chữ Tần Lưu Tây , lạnh lùng, tàn nhẫn, chút lưu tình.

Trước mắt Tống Diệp tối sầm. (Tới ! Tảng đá xem như nện xuống, trúng ngay đỉnh đầu, ông tối tăm mặt mày.)

Tống Liễu thì sắc mặt đại biến, ngay đó tức giận đập bàn: “Ngươi bậy bạ gì đó!”

phẫn nộ dậy, hai mắt hung tợn trừng mắt Tần Lưu Tây: “Con trai đang yên học hành bên ngoài, ngươi... ngươi dám rủa nó c·hết? Ngươi đại phu kiểu gì , ác độc như thế! Đại ca, chúng ! Ta xem bệnh nữa! Cái thứ đại phu lang băm gì đây!”

Tống Liễu tức giận xoay , nhưng vì thể suy yếu, suýt nữa thì té ngã, may đại nha và bà v.ú đỡ lấy.

Bọn họ vốn dĩ đối với Tần Lưu Tây vô cùng kính phục, rốt cuộc nàng chẩn bệnh vô cùng chuẩn xác, năng rành mạch rõ ràng. xem bệnh thì cứ xem bệnh , lôi cả đại thiếu gia ? Lại còn chọc đúng chỗ yếu mềm nhất trong lòng thái thái: cái c·hết.

Thư Sách

Thái thái còn thoát khỏi nỗi đau mất nhị thiếu gia, bây giờ liên lụy đến đại thiếu gia, thể nhịn ?

“Ta nguyền rủa nó sẽ c·hết, mà là... con trai của thái thái ngài sớm còn nữa . Cung tử tức của ngài tuyệt, cuộc đời thể nào con nối dõi nữa.” Tần Lưu Tây dậy, đồng cảm hai .

(Cả hai đều con, đều mất con. Tống gia hạ yểm thắng, thì chính là động phần mộ tổ tiên, hai chắc chắn dính một trong hai. Nếu , thể nào cả hai đều tuyệt tự.)

(Lại thêm quẻ mệnh nàng xem cho Tống Diệp: lục đoạn tuyệt, gia tài tán tận. Hóa là ý tứ ? Tống Liễu cũng con, cứ sầu não mãi cũng c·hết. Đứa con trai danh nghĩa cũng con ruột. Vậy Tống Diệp chẳng là đoạn tuyệt lục ? Nếu ông cũng c·hết, gia tài sẽ về ? Nếu nhắc tới, chẳng sẽ rơi tay ‘trưởng tử’ của Tống Liễu ? Vậy là gia tài tán tận còn gì.)

(Như , vấn đề rõ. Ai bày bàn cờ , ai là lợi nhiều nhất, kẻ đó chính là thủ phạm. Mà kẻ đó là ai, Tần Lưu Tây gần như thấy chân tướng.)

Tống Diệp và đều kinh hãi tột độ, Tần Lưu Tây như quỷ. (Người quá độc ác, g·iết tru tâm mà cần dùng đao.)

Trời ơi, bây... giờ mới là tháng Mười, cảm thấy cả như rơi hầm băng giá rét?

“Ngươi... ngươi hươu vượn!” Tống Liễu chỉ Tần Lưu Tây, giọng lạnh buốt, ngón tay run rẩy, thể lung lay sắp đổ, như thể sắp ngất bất cứ lúc nào. Bà cố dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay Tống Diệp: “Đại ca, mau... mau đập nát cái cửa hàng cho ! Đây là hắc điếm! Nàng chính là một mụ thần côn tà đạo!”

ngay là nên tới mà! Xem bà thấy những gì, là lời lẽ hỗn xược! Người đến chữa bệnh cho bà, mà là đang đút cho bà một liều t.h.u.ố.c độc, bà c·hết nhanh hơn!

Tống Diệp ngây ngốc Tần Lưu Tây.

“Đại ca! Anh còn thất thần gì? Mau đập cái hắc điếm !”

Tống Diệp dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, lắc đầu, về phía Tần Lưu Tây: “Đại sư, lời của ngài là vì bạc là...”

Tần Lưu Tây thản nhiên : “Tống tướng quân, xuất từ Huyền môn Đạo gia chân chính. Người như chúng coi trọng nhân quả nghiệp báo. Nếu năng hồ đồ, bịa đặt trắng trợn, cũng sẽ phạm khẩu nghiệp. Ngài còn nhớ lúc xem mệnh cho ngài, phán ngài ‘lục đoạn tuyệt, gia tài tán tận’ ? Ngài cứ kết hợp với việc lệnh ‘vô tử’ mà suy ngẫm xem, những lời đều ứng ?”

Tống Diệp run lên. Ứng ? Nếu c·hết, đến lượt , nếu đứa cháu ngoại ruột thịt, còn thích gì nữa? Đều mất hết .

Tống Liễu thì trừng mắt cứng lưỡi. Cái gì mà đoạn lục , gia tài tán tận?

Loading...