Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 320: Nghịch đồ ba ngày không đánh, trèo lên nóc nhà lật ngói

Cập nhật lúc: 2025-10-30 06:33:33
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão Cừu vốn định đưa Tần Lưu Tây đến đạo quan là về chỗ Vu Khâu Tài phục mệnh, nào ngờ Tần Lưu Tây gọi ông . Ông liền bước tới.

“Đại sư còn gì phân phó ?”

Tần Lưu Tây ống tay áo trống của ông, : “Ông hộ tống đoạn đường , cũng báo đáp. Cánh tay của ông, nối ?”

Lão Cừu sững sờ, m.á.u như dồn lên não, run rẩy mở miệng: “Nối... nối ?”

(Chẳng lẽ đại sư dùng pháp thuật nối cánh tay mất của ? Huyền môn còn thần thông như ?)

cánh tay của ông sớm thành tro bụi .

Tần Lưu Tây liếc mắt là ông đang nghĩ gì, : “Tay ông chặt nhiều năm, dù dùng thần d.ư.ợ.c tái tạo xương thịt cũng thể mọc nửa còn . Ta cũng thần thông như , ông nghĩ nhiều .”

Lão Cừu “a” một tiếng, mặt nóng lên, ngượng ngùng hỏi: “Vậy là...?”

“Là một cánh tay giả nối . Chỉ cần ông luyện tập thích đáng, cũng thể sử dụng tự nhiên như tay thật.” Tần Lưu Tây .

Đằng Thiên Hàn và Vương Chính thấy lời đều , dỏng tai lên .

“Tay giả?” Lão Cừu ngẩn .

Tần Lưu Tây gật đầu: “Chính là mượn tay.”

Lão Cừu cúi đầu cánh tay cụt của , ngẩng lên: “Có thể ?”

“Ông thể.”

“Ta !” Lão Cừu quỳ một gối xuống: “Xin đại sư giúp .”

“Được. Ông trong , bắt mạch cho, xem qua tay của ông, mới quyết định .”

Lão Cừu vội vàng theo, đưa tay đỡ tay nàng, với Vô Vi: “Vị đạo trưởng , để dìu đại sư là .”

Vô Vi: “...” ( là đồ nịnh hót!)

Xích Nguyên thu hồi tầm mắt, với Đằng Thiên Hàn: “Đường xa gió bụi, chắc hẳn cũng mệt mỏi. Lại đến giờ cơm trưa, mời ngài đạo quan nghỉ ngơi dùng bữa cơm chay . Thanh Viễn, con sắp xếp cho họ nghỉ ngơi, mang ít cơm chay tới.”

“Vâng ạ.”

Đằng Thiên Hàn với Đằng Chiêu: “Chiêu Nhi, con cùng cha dùng cơm chay nhé.”

Đằng Chiêu về phía Tần Lưu Tây. Người xoa đầu bé: “Đi .”

Đằng Thiên Hàn thấy khỏi bực bội. (Con trai đúng là của nữa .)

Tần Lưu Tây xem qua cánh tay cụt của Lão Cừu, trong lòng tính toán. Nàng bảo ông cứ về chỗ Vu Khâu Tài phục mệnh , khi nào nàng xong tay giả sẽ cho thông báo.

Lão Cừu lòng đầy kích động, trịnh trọng bái tạ mới rời .

Tần Lưu Tây lúc mới dẫn Vong Xuyên dùng cơm chay, sắp xếp thỏa cho cô bé, mới kéo cái chân què đạo thất của Xích Nguyên lão đạo.

Xích Nguyên lão đạo hỏi: “Vong Xuyên là chuyện thế nào, khiến con bất chấp cả Ngũ Tệ Tam Khuyết cũng mang nó về?”

Tần Lưu Tây xuống, kể sơ qua thế của Vong Xuyên.

Xích Nguyên lão đạo thở dài một : “Con sửa mệnh của nó sổ sinh tử, đưa về bên cạnh, thì dạy dỗ cho . Con nhớ kỹ, là do con cưỡng ép cứu về, nếu tương lai nó ác, nghiệp báo đó cũng sẽ ứng lên con.”

“Con .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-320-nghich-do-ba-ngay-khong-danh-treo-len-noc-nha-lat-ngoi.html.]

(Giành với Diêm Vương, tương đương với việc quấy nhiễu luân hồi sinh tử. Nếu hành thiện thì , nhưng nếu nó gây họa cho khác, thì Tần Lưu Tây, cứu nó, tất nhiên gánh chịu nghiệp báo đó. Đây cũng là điều kiêng kỵ trong đạo môn, bởi vì cứu một mà gây họa cho ngàn , đó là đại nghiệp báo, ai cũng gánh vác nổi.)

Xích Nguyên lão đạo nàng tuy phản nghịch, nhưng trong đại sự chừng mực, cũng nhiều, chỉ bảo: “Con tuổi còn trẻ thu đồ , càng thể lơ là tu luyện, một ngày cũng . Đừng tưởng đồ thể an tâm dưỡng lão, con bớt mơ mộng hão huyền .”

(Nếu thầy nào trò nấy, Xích Nguyên lão đạo là ngay Tần Lưu Tây đang tính toán gì.)

Tần Lưu Tây trừng mắt: “Ngài xem con là loại đó ?”

Xích Nguyên lão đạo hừ , vẻ "đừng diễn nữa, đều tỏng ".

Tần Lưu Tây bĩu môi, từ bên hông lấy một vật ném qua: “Xem .”

“Cái gì đây?” Xích Nguyên lão đạo liếc vật bọc trong lá bùa, đưa tay định cầm lấy, sắc mặt lập tức đổi. Ông ngẩng đầu Tần Lưu Tây, vội lấy vật đó mà đưa tay bắt mạch cho nàng .

“Mạch Đại mà Nhược (mạch lớn mà yếu), nguyên khí hao tổn.” Mặt Xích Nguyên lão đạo sa sầm: “Con thương?”

Tần Lưu Tây thu tay về, hồn nhiên để tâm: “Nhất thời để ý, trúng chiêu thôi, gì to tát, dưỡng một thời gian là .”

“Hao tổn nguyên khí mà còn ?” Xích Nguyên lão đạo trừng mắt nàng một cái, vật bàn: “Là vì cái ?”

Tay ông đến gần cảm nhận vật vài phần tà khí.

Ông niệm một Kim Cang Thần Chú, tay kháp một pháp quyết, tâm bình khí hòa cầm vật đó lên, gỡ từng lớp lá bùa , để lộ đốt xương ngón tay trắng như ngọc. Hơi thở ông khựng .

“Đây chẳng lẽ là Phật cốt xá lợi?” Xích Nguyên lão đạo nhíu mày. (Đốt xương ẩn chứa Phật lực cao thâm. theo lý mà , nếu là Phật cốt xá lợi của cao tăng đắc đạo, cầm chỉ cảm thấy an bình tường hòa. Đốt Phật cốt khác, khiến chút tâm thần bất định, như sắp mê hoặc .)

“Đây hẳn là Phật cốt của Ác Phật Hủy La.”

Cộc.

Tay Xích Nguyên lão đạo run lên, Phật cốt rơi xuống bàn, phát một tiếng trầm đục.

“Xem lão nhân ngài sợ kìa, đúng là già ?” Tần Lưu Tây "chậc" một tiếng, cầm đốt xương, nghịch tay.

Xích Nguyên lão đạo tức giận lườm nàng hai cái, hỏi: “Phật cốt của Ác Phật Hủy La, con dám chắc ?”

“Con cố ý đến chùa Vân Linh tìm Từ Vân đại sư hỏi thăm, Tàng Kinh Các, tìm một cuộn kinh văn, đó ghi , 5000 năm , Hủy La thể hủy, nguyên thần bắt, Phật cốt chia chín phần, do chín ngôi chùa lớn trấn áp cất giữ.” Tần Lưu Tây kể mấy câu tra từ chùa Vân Linh, đó dùng Phật cốt gõ gõ mặt bàn: “Hiện tại trừ ba ngôi chùa lớn còn trấn áp, nếu mảnh là thật, còn năm mảnh rơi rõ. Con nghĩ Hủy La chắc hẳn cũng đang tìm kiếm, hơn nữa, khẳng định thể tìm sớm hơn chúng .”

Bởi vì đây vốn dĩ là xương cốt của , chỉ cần tu vi của dần dần khôi phục, cảm ứng những mảnh còn thể tìm thấy. Chờ tìm đủ , ha hả, vui đây!

Sắc mặt Xích Nguyên lão đạo khó coi: “Vi sư Hủy La trốn thoát đơn giản như , nghĩ chắc là sớm tùy thời mà động .”

Tần Lưu Tây tỏ ý kiến.

Thư Sách

“Hiện giờ Hủy La đang trốn ở phương nào tạm lánh. Chờ tu vi đại trướng, lấy Phật cốt tái tạo chân , thiên hạ chúng sinh nhất định sẽ gặp đại nạn. Nha đầu, con thể khoanh tay .”

Tần Lưu Tây trừng mắt: “Sao? Lão nhân ngài sợ con chờ ngài c·hết để kế thừa đạo quan, nên vội vàng đẩy con chịu c·hết , bảo con đại chiến với ?”

“Đừng quậy! Con kế thừa, lão phu bây giờ liền từ nhiệm! Tới, đạo ấn cho con!” Xích Nguyên lão đạo bộ lấy đại ấn.

(Nghịch đồ ba ngày đánh, trèo lên nóc nhà lật ngói.)

Tần Lưu Tây vội vàng đè tay ông , lấy lòng: “Ngài xem ngài kìa, con chỉ là đùa với ngài thôi mà, xem ngài gấp kìa!”

Xích Nguyên lão đạo hừ một tiếng: “Con yên tâm, thật sự đến ngày đó, chỉ con, mà cả thiên hạ Phật Đạo nhị môn đều tay. Nếu , thiên hạ ắt sẽ điêu linh, trở thành nhân gian luyện ngục.”

“Biết .”

“Vậy con định gì với thứ ?” Xích Nguyên lão đạo chỉ Phật cốt hỏi.

Ánh mắt Tần Lưu Tây sâu thẳm, dùng đầu ngón tay khẽ điểm Phật cốt, giọng xa xăm: “Tự nhiên là để nó phát huy diệu dụng.”

Loading...