Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 220: Đại tiểu thư tính tình không tốt

Cập nhật lúc: 2025-10-21 11:26:54
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm trạng của Tần Lưu Tây thật sự . Tâm trạng tồi tệ kéo dài mãi cho đến lúc nàng về tới nhà trong thành.

“Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng về .” Kỳ Hoàng vội tiến lên hầu hạ, thấy sắc mặt nàng khó coi, bèn cẩn thận hỏi: “Xảy chuyện gì ạ?”

“Chỉ là phiền chút thôi.” Tần Lưu Tây phòng tắm, vốc một vốc nước lạnh rửa mặt.

Kỳ Hoàng kêu lên: “Nước đó để cả ngày, lạnh ngắt. Ngài rửa mặt thì để đun nước ấm.”

Tần Lưu Tây dùng nước lạnh vỗ lên mặt, để đầu óc dần bình tĩnh . Nàng ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên, : “Không .”

Nàng lấy khăn lông giá lau mặt, : “Lấy một bộ quần áo tới đây, thỉnh an một lát. Ngươi bảo Lý thẩm nấu cho bát mì nước nhé.”

“Giờ cũng muộn, là ngài ăn bữa khác luôn?” Kỳ Hoàng liếc đồng hồ nước, sắp hết giờ Thìn.

Tần Lưu Tây tháo búi tóc đầu , : “Muộn nữa là thành bữa trưa luôn .”

Kỳ Hoàng thấy bọng mắt nàng thâm quầng, tâm trạng vui, cũng đêm qua xảy chuyện gì, lẽ nàng thức trắng đêm. Vừa về đến nơi còn giữ đạo hiếu, thỉnh an sớm tối, cô khỏi thấy chút đau lòng.

Vừa giúp nàng quần áo, Kỳ Hoàng : “Cũng ngày nào cũng bắt buộc , ngài hà tất tự khổ ?”

“Nếu hai ngày nay , bên phu nhân  thì , nhưng bên lão thái thái sẽ ý kiến, đến lúc đó để phu nhân giải thích, như mắc nợ nhân tình.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Hà tất vì mà khiến bà chịu đựng mấy lời gièm pha đó?”

Tần Lưu Tây chỉ cần còn là con gái nhà họ Tần, thì hành vi của nàng chính là đại diện cho bộ mặt của  đại  phòng nhà họ Tần. Nàng đúng, khác sẽ chỉ Vương thị cả mà dạy con.

Có một chuyện, Tần Lưu Tây tự gánh là , cần mắc nợ khác.

“Với tính cách của ngài, lẽ nào còn thật sự để ý đến cái gọi là thanh danh ?” Kỳ Hoàng vuốt phẳng vạt áo cho nàng: “Theo tính cách của ngài, nếu chọc tức, ngài vỗ m.ô.n.g bỏ , vứt cục diện rối rắm .”

Tần Lưu Tây , nhéo má cô một cái: “Ngươi đúng là hiểu chủ nhân nhà ngươi. Vậy ngươi nghĩ xem, vỗ m.ô.n.g bỏ , Tần Tiểu Ngũ mà dạo ngươi mới chút tình cảm đó, ngươi tính với nó? Một công tử bột yếu ớt.”

Kỳ Hoàng sững sờ, : “Lẽ nào ngài che chở ?”

Tần Lưu Tây . Nàng che chở , chỉ là xem nàng che chở , bao gồm cả trong tòa nhà .

Nàng nghĩ đến lời của ông già (Xích Nguyên), nụ lập tức tắt ngấm, lộ vẻ bực bội.

Búi tóc qua loa, Tần Lưu Tây liền dẫn Kỳ Hoàng đến sân của lão thái thái. Thật khéo, tất cả lớn nhỏ đều mặt, lẽ là đang quây quần bên lão thái thái cho vui cửa vui nhà bữa sáng. Trong khí còn vương mùi bánh bao nhân nấm đông cô.

Thấy Tần Lưu Tây xuất hiện, đều sững sờ. Tạ thị  lên tiếng: “Ố, đây là đại tiểu thư nhà ? Mẹ ngươi con mệt trong nên qua ?”

Vương thị vội bước tới, kéo tay Tần Lưu Tây, trách yêu: “Con bé , trong khỏe thì cứ nghỉ ngơi . Chẳng lẽ con thiếu một ngày thỉnh an là tổ mẫu con thấy lòng hiếu thảo của con chắc?”

Tần Lưu Tây cảm nhận cánh tay Vương thị khẽ nhéo một cái, trong lòng hiểu, liền : “Con qua thưa với tổ mẫu một tiếng, hai ngày nữa Thanh Bình Quan đại lễ, con lên núi mấy ngày, nên qua thỉnh an tổ mẫu sớm tối .”

hai ngày nữa cũng lên núi, hứa pháp khí hộ cho Tư Lãnh Nguyệt, đủ chuyện dồn , nàng chắc thời gian rảnh để thỉnh an sớm tối. Thôi thì bây giờ xin nghỉ luôn một thể, để tránh . Nàng quan tâm, nhưng sẽ Vương thị khó xử.

“Đại lễ? Đại lễ gì ?” Tần lão thái thái chút ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-220-dai-tieu-thu-tinh-tinh-khong-tot.html.]

Tần Lưu Tây : “Có thí chủ quyên tặng một pho tượng vàng  cho Tổ sư gia, hai ngày nữa sẽ cử hành đại lễ khai quang.”

Quyên tặng cả tượng vàng!

Tần lão thái thái và đều chút tò mò. Trước đây họ đa phần tin Phật, nhưng dù bái Phật, thêm tiền dầu đèn hằng năm, cũng từng hào phóng đến mức quyên tặng cả một pho tượng vàng.

Tạ thị hỏi: “Là vị thí chủ nào mà hào phóng , còn quyên cả tượng vàng cho đạo quan của các con?”

“Tự nhiên là tín đồ của Thanh Bình Quan. Nghe giọng điệu của  thím  hai là cảm thấy Thanh Bình Quan xứng ?” Tần Lưu Tây trong lòng vẫn còn bực bội, liền hỏi vặn một câu, giọng điệu đầy gai góc.

Tạ thị Tần Lưu Tây đ.â.m chọc một câu, mặt liền sầm : “Ta ý đó.”

“Ồ, là con hiểu lầm.” Tần Lưu Tây thản nhiên : “Để  thím  hai  Thanh Bình Quan bản lĩnh lớn khác thì nhiều, nhưng bản lĩnh đuổi ma trừ tà thì tệ . Nếu  thím  hai nhu cầu , thể cân nhắc Thanh Bình Quan một chút.”

Mặt Tạ thị tái mét.

Đây chẳng là đang nguyền rủa bà ? Tuổi còn nhỏ mà độc mồm độc miệng!

“Đại tỷ , Khổng Tử dạy ‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’ (Bậc quân tử chuyện quái dị, b·ạo l·ực, phản loạn, quỷ thần), tỷ cứ mở miệng là tà ma quỷ quái ?” Tần Minh Kỳ  nhíu mày : “Chuyện mà truyền ngoài, cũng cho thanh danh của đại tỷ .”

Tần Lưu Tây như kẻ ngốc: “Ngươi quên , đại tỷ của ngươi tuy ở nhà cũ một , nhưng từ nhỏ nhập Huyền môn. Ta vốn là đạo sĩ Huyền môn, dù đầy chuyện quỷ thần, thì ai dám gì thanh danh của một nữ đạo sĩ? Đạo sĩ Huyền môn trừ ma vệ đạo, chẳng lẽ giống ngươi, mở miệng là ‘chi, hồ, giả, dã’ ?”

Tần Minh Kỳ nghẹn họng.

Nữ đạo sĩ ?

Tống Ngữ Yên thấy Tần Lưu Tây hôm nay thần sắc , giọng điệu gắt gỏng, liền lôi kéo  em gái lẳng lặng lùi mấy bước, sợ vạ lây.

Tạ thị thấy con trai bẽ mặt, chút tức giận, : “Tây nha đầu, tứ con cũng là ý nhắc nhở, con việc gì gắt gỏng như ?”

“Ý nhắc nhở thì cũng hiểu chút logic chứ. Thím bảo nó mặt các vị đạo trưởng khác mà ‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’, mở miệng chuyện tà ma cô hồn dã quỷ, xem coi nó là thằng ngốc ?” Tần Lưu Tây lạnh: “Cái 'ý ' của nó, y hệt như câu ‘Sao ăn thịt băm?’, chỉ khiến mà tức điên. Ồ, ngươi là sách, ‘Sao ăn thịt băm?’ nghĩa là gì ?”

Tần Minh Kỳ đỏ bừng mặt.

Kỳ Hoàng ngước mắt liếc mấy họ, trong lòng lạnh. Đáng đời, đụng trúng ngay lúc tiểu thư đang bực , xỉa xói là đáng đời.

Tần lão thái thái thấy Tần Lưu Tây xỉa xói hết đến khác, liền nhíu mày: “Đủ , đây cái chợ, các con cãi cọ ầm ĩ, còn thể thống gì nữa.”

Thư Sách

“Tổ mẫu, Kỳ nhi chỉ là ý , nhưng ngài xem cái tính tình của nó kìa?” Tạ thị dậm chân, con nhóc Tần Lưu Tây cứ như nhím xù lông .

“Thế thì xin cảm ơn cái ý của ngươi, ơn đừng '' như nữa.” Tần Lưu Tây mặt lạnh tanh: “Ta sợ gánh nổi.”

“Vậy bọn em dù ý vì tỷ cũng dám mở miệng nữa ?” Tần Minh Nguyệt khe khẽ.

Tần Lưu Tây , giọng điệu bạc bẽo: “Các cứ đóng cửa mà sống an phận, đừng vô cớ kiếm chuyện với . Nước sông phạm nước giếng, chính là điều nhất cho .”

Sắc mặt đều biến đổi.

Tần lão thái thái cũng sầm mặt. Ý tứ của câu , khác nào thẳng là vạch rõ ranh giới với .

Loading...