Tần Lưu Tây chuẩn rời Thanh Bình Quan về thành thì gặp Thẩm bà tử . Đi cùng bà còn Vu Khâu Tài.
Vu Khâu Tài thấy Tần Lưu Tây, liền tiến lên chắp tay hành lễ: “Đại sư, lâu gặp, ngài dạo vẫn an khang chứ?”
Thẩm bà tử theo phía ông thấy , trong lòng vô cùng kinh ngạc. Vu Khâu Tài cũng là mệnh quan triều đình, xuất quyền quý, mà đối xử với vị Bất Cầu đại sư quá đỗi cung kính. Xem cô thật sự bản lĩnh, nếu thể đối đãi trân trọng như ? Thẩm bà tử lập tức dẹp bỏ sự coi thường, thái độ cũng trở nên cung kính, khiêm tốn.
Tần Lưu Tây đáp lễ Vu Khâu Tài, : “Vu đại nhân công vụ bận rộn, vẫn bớt chút thời gian tới đây, là định thuyết khách ?”
Vu Khâu Tài chắp tay: “Không dám. Chẳng qua là đồng cảm với nỗi lo của khác. Ngài cũng , cũng là cha, nỡ bậc cha khác lao tâm khổ tứ vì con cái. Bất Cầu đại sư đạo hạnh cao thâm lòng đại thiện, ngài xem... thể một chuyến ?”
Ông tiến lên, cùng Tần Lưu Tây một góc, nhỏ giọng : “Ta xem qua vị tiểu thư , quả thực nghiêm trọng hơn con gái một chút. Con bé nhà lúc đó ngài cũng , tuy điên khùng, nhưng cũng chỉ là quậy phá. Còn vị tiểu thư nhà Thẩm bà tử đây, vốn coi như cháu gái , đây cũng từng gặp mấy , là một cô nương lễ nghĩa, hiểu chuyện.”
Tần Lưu Tây yên lặng lắng , xen lời.
Vu Khâu Tài thấy vẻ mặt nàng vẫn bình thản, bèn tiếp: “ gần đây qua phủ bái phỏng, chuyện , khi gặp cô nương , cứ như biến thành một khác. Cũng thứ gì nhập , một cô nương ngoan hiền bỗng dưng... cứ như ở chốn lầu xanh... khụ khụ... giống hệt như hạng ở mấy nơi dơ bẩn đó.”
Tần Lưu Tây khẽ nhướng mày.
“Tấm lòng cha là đáng thương nhất, con cái ngoan ngoãn bỗng thành như , ai mà đau lòng? Ngài là Huyền môn, đạo pháp cao thâm, ắt sẽ cách, tay cứu qua cơn hoạn nạn? Đó thực sự là một cô nương .” Vu Khâu Tài chắp tay cúi : “Nếu ngài tay việc đại thiện , vị bằng hữu của nhất định sẽ hậu tạ.”
Tần Lưu Tây : “Không bần đạo nể mặt ngài mà chuyến , thật sự là dạo gần đây trong quan công việc bận rộn. Cũng giấu gì ngài, mấy ngày nữa Thanh Bình Quan chúng lễ rước kim (tượng vàng) Tổ sư gia, cũng sẽ tổ chức đại lễ. Đại nhân nếu thời gian rảnh rỗi, thể đến xem lễ dâng hương. Sư phụ ở đây, việc chủ trì tuy sư khác lo liệu, nhưng bần đạo cũng ở bên phụ giúp, thật sự thể phân .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-210-khong-so-ra-ve-kieu-ky-chi-so-khong-co-ban-linh.html.]
Vu Khâu Tài nhíu mày.
Tần Lưu Tây tiếp: “Bần đạo cũng với bà như . Nếu tìm thầy chữa bệnh, ngại đón tiểu thư đến đây. Cứ sắp xếp ở tạm trong phủ của ngài, bần đạo cũng thể ghé qua phủ xem bệnh. Còn về việc đến châu phủ, đường sá xa xôi, bần đạo thật sự dứt , mong ngài thông cảm.”
Vu Khâu Tài vội : “Việc rước kim Tổ sư gia đúng là đại sự, là khó ngài .”
Tần Lưu Tây mỉm .
“Để với bà , xem bằng hữu của sắp xếp thế nào. Đến lúc đó, vẫn mong đại sư tay cứu giúp.”
“Việc dễ .”
Vu Khâu Tài nữa, ông về phía Thẩm bà tử, một lượt: “Người tu hành dối, cô dạo dứt là tự cao tự đại mà thoái thác, chắc là thật sự bận việc rước kim Tổ sư gia. Bà cứ về bẩm báo với đại nhân, hoặc là đưa tiểu thư nhà bà đến đây, cứ sắp xếp ở tạm phủ của , cũng sợ ngoài dòm ngó. Hoặc là, mời đại nhân phu nhân đích đến mời.”
Thẩm bà tử kinh ngạc, để phu nhân và lão gia đích đến mời ?
Thư Sách
Vu Khâu Tài đầy ẩn ý: “Tìm thầy chữa bệnh, đối phương vẻ kiêu kỳ đến mấy, chỉ cần họ thật sự bản lĩnh, thì vì con cái, chúng hạ một chút thì ? Điều quan trọng nhất vẫn là tiểu thư nhà bà, đúng ?”
Không sợ vẻ, chỉ sợ bản lĩnh!
Thẩm bà tử rùng , mím chặt môi.