Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1207: A, cái thói hiếu thắng đáng chết này!

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:37:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm về khuya.

Tần Lưu Tây xuất hiện ở miếu Thành Hoàng Nam huyện, Sát Nguyên T.ử lao , giơ cây đèn lồng soi rọi. Dưới ánh đèn vàng vọt, thấy nàng, mắt sáng rực lên. khi thấy vẻ mặt phong trần mệt mỏi của nàng, mím môi, lui xuống mà hỏi một lời.

"Biết điều đấy, hỏi đông hỏi tây." Tần Lưu Tây lầm bầm, nhảy lên thần đài, tựa tượng đồng của Thành Hoàng gia.

"To gan! Thần đài mà cũng dám tùy tiện nhảy lên! Hay là nhường chỗ cho ngươi luôn nhé... Ái chà chà, rượu thơm thật!" Nam Thành Hoàng đang định mắng, chợt ngửi thấy mùi rượu nồng nàn tỏa từ vò rượu Tần Lưu Tây mở nắp, sâu rượu trong bụng lập tức tỉnh giấc.

Sau đó, ông thấy một đĩa vịt , điểm tâm tinh xảo và cả thần hương thượng hạng.

Thôi , nể mặt đống cống phẩm , cho nghịch t.ử thần đài một chút cũng .

Tần Lưu Tây thấy ông mắt nhắm mắt mở cho qua, khóe môi khẽ nhếch lên.

May mà lúc nàng đến đ.á.n.h Triệu Vương, đang uống rượu. Rượu ngon khui, tiện tay "mượn" luôn. Đồ nhắm còn nóng hổi động đũa, gói mang . Chứ đến tay thì cũng bất hiếu thật.

Tần Lưu Tây thuận tay lấy hai cái ly ngọc lưu ly, rót đầy rượu, đặt một ly mặt ông.

Nam Thành Hoàng cái ly ngọc, thấy chút đúng. Xa xỉ quá, sang trọng quá, giống phong cách keo kiệt bủn xỉn thường ngày của nghịch t.ử chút nào.

"Ngươi cướp nhà giàu nào đấy?"

Tần Lưu Tây uống cạn ly rượu của , hổ dựa ông, đáp: "Ừ, cướp của giàu chia cho nghèo. Đây là rượu ngự ban đấy, đặc biệt mang đến cho ngài nếm thử."

Nam Thành Hoàng hỏi: "Nghe trong kinh thành động đất, ngươi cướp trong cung đấy chứ?"

"Không , là lấy của mấy tên nhãi ranh trong cung, bọn chúng chẳng gì."

Nam Thành Hoàng liếc nàng: "Oán niệm vẻ sâu đậm nhỉ? Đế vương cũng chọc giận ngươi ?"

"Người vô tình nhất là nhà đế vương, quả sai. Nhà đế vương còn tàn nhẫn vô tình hơn bất cứ ai." Tần Lưu Tây mỉa mai, "Có những kẻ luôn miệng vì đại cục, hy sinh lợi ích nhỏ, nhưng thực chất chỉ để thỏa mãn tư tâm của chính ."

"Bản tính con vốn ích kỷ, đó là chuyện thường tình. Ngươi vì thế mà bất bình thì tu luyện đến nơi đến chốn , cũng đáng." Nam Thành Hoàng nhấp một ngụm rượu, tiếp: "Còn chuyện thiên gia vô tình, xưa nay đều . Đế vương vạn , ai chẳng lưu danh thiên cổ, để tiếng thơm muôn đời."

Lời thì , nhưng trong lòng ông cũng thấy nặng nề.

"Chuyện bất bình đời nhiều vô kể, mỗi một mệnh . Nếu chuyện gì ngươi cũng ôm nỗi bất bình lòng thì sớm muộn cũng bạc đầu thôi." Nam Thành Hoàng liếc đỉnh đầu nàng, bồi thêm một câu: "Không chừng còn hói đầu nữa đấy."

Tần Lưu Tây: "..." Thôi, rượu coi như phí công hiếu kính .

Nàng như trút giận, cầm vò rượu tu ừng ực, đó vật bên cạnh ông.

Rượu ngon nàng uống như nước lã, Nam Thành Hoàng đau lòng vô cùng, vội giấu vò rượu lưng. Định mắng vài câu nhưng thấy quầng thâm mắt nàng, lời nghẹn trong họng.

Tần Lưu Tây khép hờ mắt, hỏi: "Lão đầu , ngài xem, rõ chịu c.h.ế.t là chuyện ngu xuẩn, bất lợi cho , nhưng vẫn khăng khăng , là cực kỳ ngu ngốc ?"

"Còn tùy xem là vì cái gì. Có khối thực sự hy sinh bản vì đại cục. Giống như tướng quân chiến trường, chẳng lẽ trận là thể bỏ mạng ? Ngu xuẩn ư? Ngu, nhưng còn cách nào khác. Bởi vì nếu lùi bước, phía chính là bách tính vô tội mặc xâu xé." Nam Thành Hoàng trầm ngâm, "Làm việc mà ai coi trọng nhưng vẫn quyết tâm , đó là chọn con đường đại nghĩa."

"Bỏ qua tiểu tiết, hành đại nghĩa." Tần Lưu Tây mắt nhắm mắt mở , "Ngài đúng, thế gian luôn những kẻ ngốc nghếch như ."

Nam Thành Hoàng thêm gì đó nhưng bắt đầu từ , bỗng thấy rượu trong miệng nhạt thếch.

Ông im lặng, cho đến khi thấy tiếng thở đều đều bên cạnh. Quay sang , đứa trẻ nãy còn đang chuyện giờ ngủ say sưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1207-a-cai-thoi-hieu-thang-dang-chet-nay.html.]

Nàng cuộn tròn bên cạnh ông, một tay gối đầu, một tay đặt tùy ý ngực. Cảnh tượng quen thuộc quá đỗi.

Trong đầu Nam Thành Hoàng thoáng hiện lên một hình ảnh, nhanh chóng vụt mất.

Chưa kịp nắm bắt thì ông thấy mày Tần Lưu Tây nhíu , ngón tay khẽ run rẩy.

Trong đôi mắt thần của Nam Thành Hoàng lóe lên kim quang. Ông ngón trỏ trái của nàng, ánh mắt lạnh lùng, triệu hồi ấn Thành Hoàng trấn áp lên ngón tay đó.

Đôi mày đang nhíu chặt của Tần Lưu Tây giãn .

Nam Thành Hoàng yên tâm phần nào. Ông suy nghĩ một chút, như quyết định điều gì, ấn mạnh ấn Thành Hoàng lên trán nàng. Kim quang của thần ấn dung nhập sâu trong thần phủ nàng.

Tần Lưu Tây dường như chút kháng cự, mí mắt khẽ động mở .

"Đại đạo vô hình, s.i.n.h d.ụ.c thiên địa; đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt." Giọng của Nam Thành Hoàng vang vọng như từ chân trời vọng , dẫn dắt nàng nhập định ngộ đạo.

Đứa nhỏ gánh vác quá nhiều .

Trời sắp sáng.

Tần Lưu Tây tỉnh từ trong nhập định, cảm nhận thần quang dồi dào trong linh đài thần phủ, trong khi linh khí Nam Thành Hoàng ảm đạm vài phần. Nàng khỏi chút bất đắc dĩ.

Thư Sách

"Khó khăn lắm mới tích cóp chút tín ngưỡng lực, ngài cho hết thế thì bao giờ thần vị của ngài mới ' to lớn' đây?"

Nam Thành Hoàng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: "Cho ngươi á? Nếu nể mặt đống cống phẩm thì còn lâu mới cho. Mơ ! Còn thần vị thì ngươi cứ yên tâm, sẽ vững ở đây dài dài."

"Được." Tần Lưu Tây tít mắt, "Ta rửa mắt chờ mong đấy."

Nam Thành Hoàng cảm thấy khó hiểu, phía cửa.

Một đôi vợ chồng trung niên dìu bước trong sương sớm, theo là một hầu xách làn đầy ắp cống phẩm.

Tần Lưu Tây liếc hai họ. Đợi họ thắp hương, vái ba vái xong, nàng liền : "Thành Hoàng gia nơi nhắn rằng, chỉ cần hai vị đích trao tặng một vạn chiếc áo ấm cho nghèo túng, khi tặng đến chiếc thứ một vạn, ước nguyện sẽ thành, cha con đoàn tụ."

Đôi vợ chồng ăn mặc sang trọng sững sờ: "Ngươi chúng cầu xin điều gì ?"

Họ còn mở miệng, nàng "cha con đoàn tụ"?

Như thấu sự kinh ngạc của họ, Tần Lưu Tây nhạt: "Vị Thành Hoàng gia linh thiêng lắm. Các bước cửa miếu là Ngài các cầu xin gì . Một khi ước nguyện thành sự thật, xin hãy dâng một con heo vàng và ba vò rượu ngon để tạ thần ân."

Hai vợ chồng , trong mắt ánh lên sự kích động. Họ run run tháo túi tiền bên hông, ném thẳng hòm công đức, vái lạy Thành Hoàng gia một cái thật sâu: "Nếu tìm con, chúng con nhất định theo lời tiên nhân, dập đầu tạ ơn thần ân."

Họ hành lễ với Tần Lưu Tây, đặt cống phẩm xuống rời .

Nam Thành Hoàng Tần Lưu Tây thi triển thuật quyết, bất đắc dĩ : "Hai họ rõ ràng tướng mạo vô t.ử tống chung ( con cái đưa tiễn lúc lâm chung), ngươi cứ nghịch thiên mà , tặng cho họ cơ duyên gì?"

"Ngài keo kiệt thế. Sáng sớm tinh mơ, đầu tiên đến bái thần, tự nhiên ban chút ân huệ chứ." Tần Lưu Tây đáp, "Còn chuyện nghịch thiên, nghịch cái gì ? Chẳng câu 'Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín' ? Cũng trách . Thôi, đây."

Nàng vẫy tay chào ông, bước cửa miếu. Vừa lúc mặt trời mới mọc nhô lên, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi lên nàng, bao bọc nàng trong vầng hào quang ấm áp.

"Dù là nghịch thiên, cũng là vì cam lòng." Tần Lưu Tây dừng bước ở cửa, giọng vọng , "Trong lòng cam tâm thì đấu với nó một trận. A, cái thói hiếu thắng đáng c.h.ế.t ..."

Nam Thành Hoàng ngẩn ngơ. Sự ngông cuồng của nghịch t.ử mà quen thuộc đến thế. Ngẩng đầu lên nữa, bóng dáng đứa trẻ biến mất trong ánh kim quang rực rỡ.

Loading...