Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1124: Hắn diệt thế, chúng ta cứu thế
Cập nhật lúc: 2025-12-04 05:50:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Núi rừng tĩnh lặng, ngày tháng thoi đưa. Tần Lưu Tây cứu Phong Tu hết ba tháng, khi trở chốn hồng trần, là cuối tháng Năm. Đại Phong dường như đang bước một năm đầy tai ương.
Đầu tiên là bão tuyết cuối năm ngoái khiến mùa màng thất bát, băng tan chậm. Tiếp đến là những trận tuyết lớn sập kênh mương thủy lợi, khiến việc gieo trồng vụ xuân gặp nhiều trắc trở. Khó khăn lắm mới gieo hạt giống xuống thì phía Bắc hạn hán mưa, còn phía Nam, Tết Đoan Ngọ, mưa lớn kéo dài mấy ngày liền, nhấn chìm ruộng đồng nhà cửa, bá tánh nhà để về, còn lương thực, khổ nên lời.
Oái oăm , ở một địa phương, thiên tai liên miên, quan vẫn tiếp tục vơ vét sưu thuế, khiến dân chúng lầm than, giặc cỏ nổi lên như ong. Lại thêm Tín Dương Vương tạo phản, tự lập hoàng đế ở đất phong, việc bình định thuận lợi. Biên giới các nước lân bang cũng liên tục dị động, chiến tranh nhỏ lẻ dứt. Có thể là thù trong giặc ngoài, loạn tượng bắt đầu nảy sinh.
Sau hàng loạt thiên tai nhân họa, khắp nơi xuất hiện tin đồn về "đế vương thất đức", yêu cầu thánh thượng ban chiếu tội (tự nhận ) để cầu thiên hạ thái bình. Đồng thời, ít giáo phái tự xưng cứu khổ cứu nạn mọc lên như nấm, như Linh Tu, Thiên Thánh giáo... Chúng lợi dụng sự ngu của dân chúng, tuyên truyền những điều xằng bậy, khiến mê đến mức tự tay vứt bỏ hoặc dìm c·hết con cái .
“Nghe từ khi thánh thượng theo đuổi thuật luyện đan trường sinh, bọn quan sức bóc lột mồ hôi nước mắt nhân dân, đoán sẽ ngày . Quả nhiên, kiếp, chuyện quái gì cũng xảy ngớt.”
“Chứ còn gì nữa. Đương kim thánh thượng lên ngôi từ khi còn trẻ, cũng ba mươi năm. Trước bao nhiêu, còn xưng tụng là minh quân. Giờ thì... đúng là về già thất đức.”
“Ngươi điên ! Ban ngày ban mặt uống rượu mà say, bậy bạ gì thế. Đi mau.”
Hai chuyện thì thầm vội vã kéo khỏi quán, bước chân gấp gáp như ác quỷ đuổi theo .
Tần Lưu Tây và Phong Tu , sắc mặt ngưng trọng.
Phong Tu : “Xem tìm một chỗ bế quan khổ tu để củng cố tu vi là .”
Tần Lưu Tây đáp: “Từ năm ngoái, khi tính bão tuyết ập đến, mùa màng năm nay sẽ . ngờ tệ hơn cả tưởng tượng.”
“Loạn thế hiện , thời thế thế, mệnh thế thế.”
Tần Lưu Tây : “Họ sai, thánh thượng cả đời minh, e là sẽ thua ở tuổi già.”
Tại vị bao nhiêu năm yên , tưởng chừng sẽ lưu danh sử sách với danh hiệu minh quân. Nào ngờ đến cuối đời xuất hiện tiếng đế vương thất đức. Nếu tình trạng kéo dài đến lúc thoái vị hoặc b·ăng h·, ngài sẽ gánh lưng vết nhơ hôn quân muôn đời.
“Loạn tượng thế , vận nước e là đang dần suy tàn...” Phong Tu nàng, nhớ đến khí vận của Tạ gia và Ngọc thị.
Tần Lưu Tây ăn nốt cái bánh bao cuối cùng, uống một ngụm sữa đậu nành, chắc nịch: “Hắn diệt thế, chúng sẽ cứu thế.”
Phong Tu . Cũng , dù cũng là đối đầu đến cùng!
“Ít ngày nữa, sẽ thăm dò kết giới trận pháp ở Hắc Sa Mạc. Trước đó, ngươi và hãy dẹp loạn mấy cái tà giáo . Ngươi phía Bắc, phía Nam.” Tần Lưu Tây phân công: “Phía Nam đang lũ lụt, thời tiết nóng lên, dù nước rút thì ôn dịch chắc chắn sẽ bùng phát. Số d.ư.ợ.c liệu tích trữ của Trường Sinh Điện, cần dùng đến.”
“Cứ dùng , dù cũng để ở động phủ đó mà.”
Tần Lưu Tây gật đầu: “Nhập thế tu hành cũng là tu hành. Có việc gì thì truyền tin.”
Hai trả tiền, tìm một nơi vắng vẻ mỗi một hướng biến mất hư .
Là đồng đội, cần lúc nào cũng kè kè bên , chỉ cần cùng hướng về một mục tiêu là .
Tần Lưu Tây trở về Thanh Bình Quan . như dự đoán, vì thiên tai nhân họa dứt, dân chạy nạn và ăn xin chân núi Thanh Bình Quan đông hơn nhiều.
Nàng về đến trong quan, thấy khách hành hương đến dâng hương lèo tèo, gì đến quyên tiền dầu đèn. tín đồ thì ít, mà đạo hữu mặc đạo bào lạ mặt nhiều thêm mấy .
“Quan chủ về !” Tam Nguyên thấy nàng, mắt sáng lên, vội vàng dẫn mấy t.ử chạy tới.
Mấy đạo sĩ lạ mặt , tuổi tác khác , già trẻ. Tuy danh Quan chủ Thanh Bình Quan là nữ đạo sĩ duy nhất ở đây, pháp lực cao cường, nhưng khi thấy Tần Lưu Tây còn quá trẻ, họ vẫn khỏi ngạc nhiên.
Vị Quan chủ chỉ trẻ mà còn xinh lạ thường, khí chất phi phàm. Đôi mắt nàng qua khiến da đầu tê dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1124-han-diet-the-chung-ta-cuu-the.html.]
Nàng mạnh!
Mấy vị đạo trưởng dám thất lễ, theo bản năng khom , chắp tay hành lễ: “Quan chủ từ bi.”
Tần Lưu Tây đáp lễ: “Các vị đạo hữu từ bi.”
Tam Nguyên giới thiệu: “Đây là Lâm đạo trưởng, Trương đạo trưởng và Hà đạo trưởng. Họ đều là đạo hữu mới đến quải đan (xin tá túc) tại đạo quan chúng gần đây.”
Tần Lưu Tây : “Thanh Bình Quan đơn sơ, để các vị đạo hữu chê .”
Mọi vội dám. Lâm đạo trưởng lớn tuổi nhất lên tiếng: “Chúng bần đạo đều là du đạo (đạo sĩ vân du), phần lớn thời gian tu hành nơi rừng sâu. Chỉ vì thấu thiên cơ, thấy thiên tai họa loạn sắp đến nên mới xuống núi nhập thế truyền đạo, lấy đạo hoằng dương việc thiện.”
“Đạo hữu đại thiện từ bi.” Tần Lưu Tây vái một cái.
Trương đạo trưởng mặt tròn : “Thanh Bình Quan là đạo quan khí phái nhất, hương khói vượng nhất và từ bi nhất mà chúng bần đạo từng qua. Các đạo quan khác cũng bố thí cứu trợ nạn dân, nhưng vì hương khói vượng nên lực bất tòng tâm.”
Tần Lưu Tây đáp: “Tuân theo bản tâm, hết sức , đó là đại từ bi .”
“Phải lắm, lắm.”
Tần Lưu Tây nghĩ ngợi một chút hỏi: “Ta bế quan mấy tháng nay, xuất quan Đại Phong xuất hiện ít giáo phái truyền đạo. Không các vị đạo hữu nhiều nơi thấy gì ?”
“Tất nhiên là . Phía Bắc Linh Tu, phía Nam Thiên Thánh. Lấy Thiên Thánh giáo ví dụ, họ tin cái gọi là Thiên Thánh, chỉ cần uống nước thánh là bách bệnh bất xâm, Thiên Thánh phù hộ, đau khổ. Nhờ đó mà phát triển mấy ngàn giáo chúng.” Lâm đạo trưởng tức giận : “Theo bần đạo thấy, đó chỉ là tà môn ma đạo, đám giả tăng giả đạo nhân lúc quốc nạn mà phát tài phi nghĩa thôi.”
“Ồ? Phát tài phi nghĩa thế nào?”
Trương đạo trưởng hừ lạnh: “Thì là lừa gạt bá tánh, tiền lấy tiền, tiền lấy vật, thậm chí còn kẻ bỏ con bỏ cái, điên cuồng như ma nhập.”
Tần Lưu Tây nhíu mày.
Vị Hà đạo trưởng nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Thứ nước thánh đó, chắc là nấu từ hạt gai dầu (hồ ma) và hoa cà độc d.ư.ợ.c (dương kim hoa), uống nhiều sẽ gây ảo giác và nghiện.”
Thư Sách
Tần Lưu Tây sang. Vị tiểu đạo trưởng mới ngoài hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh nho nhã. Thấy nàng , ngượng ngùng, vẻ hổ.
“Ngươi hiểu y thuật?”
Hà đạo trưởng gật đầu: “Đạo gia ngũ thuật (Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bốc), tiểu đạo thuận tay về Y và Tướng.”
Tần Lưu Tây một cái, khen ngợi: “Ngươi giỏi.”
Hà đạo trưởng ngẩn .
Tần Lưu Tây sang Lâm đạo trưởng, hỏi: “Đại bản doanh của Thiên Thánh giáo ở ?”
“Ngay tại Ninh Châu. Nghe thánh đàn còn do sủng phi của thánh thượng là Như phi quyên tiền xây dựng.” Trương đạo trưởng nàng: “ Quan chủ hỏi chuyện để gì?”
Tần Lưu Tây nhếch môi : “Đương nhiên là để 'cướp phú tế bần' !”
Mọi : “?”
Không chứ, Quan chủ Thanh Bình Quan ... ngay thẳng quá ?
(Hết chương 1124)