Tần Lưu Tây đau đầu thật sự. Nhìn Mộc Tích ròng rã mười lăm phút, gân xanh thái dương nàng giật giật. Nàng cố gắng hiểu mục đích cầu xin của qua tiếng .
“Con ai cũng c·hết, ngươi cần quá chấp nhất!”
Tiếng của Mộc Tích nghẹn , ngạc nhiên Tần Lưu Tây, tủi : “Ngươi đổi .”
Sao ngươi lời lẽ lạnh lùng hơn cả băng tuyết thế hả?
Thư Sách
Tần Lưu Tây nhướng mày: “Không nữa ?”
Mộc Tích: Khóc, còn nữa chứ, đại tỷ sắp c·hết , cho một lát ?
bộ dạng lạnh lùng của Tần Lưu Tây, dám tiếp.
Phụt.
Hắn lấy khăn tay lau nước mũi, quệt qua khóe mắt, cất khăn tay áo, mắt đỏ hoe Tần Lưu Tây.
Tần Lưu Tây: “...”
Đường đường là Thế tử, ngươi sống mà tháo vát thế!
“Tiểu thần côn... , Quan chủ, ngài thể tay cứu đại tỷ ?” Mộc Tích đáng thương cầu xin: “Đại tỷ thật sự sắp qua khỏi .”
Tần Lưu Tây : “Thái y trong cung đều bó tay, ...”
“Bọn họ cũng xứng so với ngài ? Y thuật của ngài thiên hạ nhất, ai bảo là nhất, đều công nhận!” Mộc Tích cắt lời nàng: “Các thái y đủ tài, bệnh tình của đại tỷ thôi!”
Tần Lưu Tây lắc đầu: “Các thái y việc trong cung cẩn trọng, cũng nghề riêng, tuyệt chiêu của họ. Ngươi cần vì lấy lòng mà coi thường họ. Dù các thế gia như các ngươi, bệnh vặt gì cũng đều dựa thái y mà.”
Mộc Tích bĩu môi, lầm bầm: “Ta cũng là sự thật. Ta họ kém, nhưng họ đủ tinh thông, nên đại tỷ mới mãi khỏe, càng chữa càng yếu. Hôm nay càng kỳ lạ, đến thăm thì tỷ thổ huyết. Máu đen sì, sền sệt, còn tanh như mùi cá c·hết. Thái y cứ bảo là tà khí nhập thể, suy nhược do phong hàn. Theo thấy, đại tỷ trúng độc !”
Tần Lưu Tây nheo mắt: “Có bằng chứng gì ?”
“Tỷ thổ huyết mà! Người thường thổ huyết m.á.u là màu hồng. Đằng là màu đen, sền sệt, còn mùi tanh. Chỉ là phong hàn suy yếu thì phun m.á.u như thế?” Mộc Tích nhíu mày, mặt chút tái.
Tần Lưu Tây trầm ngâm: “Nàng mắc bệnh bao lâu ?”
“Sau khi nhập thu liền phong hàn quật ngã, vẫn luôn điều dưỡng. Vốn dĩ chút thuyên giảm, nhưng đông năm ngoái trở nặng, đến giờ cũng gần nửa năm .” Mộc Tích : “Ta ngươi cái chốn quỷ quái trong cung đó, chúng cũng mời danh y bên ngoài khám, nhưng họ đều bảo là tà khí nhập thể, dương khí đủ, uống t.h.u.ố.c mãi khỏi. Nếu còn cách nào, dám đến tìm ngươi.”
Thái hậu là trụ cột phú quý của Chu. Hoàng hậu đối với Mộc gia cũng . Dù bà con, nhưng chỉ cần bà còn tại vị, bất kể ai lên ngôi, bà đều là Thái hậu tôn quý.
nếu Hoàng hậu mất, mẫu tộc Mộc gia sẽ thất thế.
Tần Lưu Tây đoán, Hoàng hậu là chướng ngại vật của kẻ khác.
Nàng suy đoán với Mộc Tích. Hắn sầm mặt : “Chúng cũng cảm thấy như . Nhất là khi lập Thái tử, Mộc gia chúng ... Hừ!”
Tần Lưu Tây như : “Khó trách thấy ngươi mặt mày kiêu ngạo cũng bớt , ngoài sự ngu ngốc thường thấy, thêm vài phần lo lắng. Chỗ dựa vững, dám lỗ mãng nữa ?”
Mộc Tích: “!”
Ngươi sẽ những lời mặt nữa chứ? Cho chút thể diện !
“Ta chỉ là trưởng thành , lấy vợ nên trưởng thành thôi.” Mộc Tích đỏ mặt: “Mặc kệ ai Thái tử, vẫn là tiểu Quốc Cữu danh chính ngôn thuận nhất triều mà!”
Tần Lưu Tây .
“Ngươi , thể đến xem bệnh ?” Mộc Tích cầu xin: “Đại tỷ là . Ngươi phát lòng từ bi .”
Tần Lưu Tây trầm mặc hồi lâu, : “Ta sợ Mộc gia các ngươi trả nổi tiền khám bệnh của .”
Hấp dẫn!
Mộc Tích mắt sáng rực: “Ngươi bao nhiêu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1088-con-gio-tao-phan-thoi-den-nha-nguoi-moc-gia.html.]
Tần Lưu Tây trả lời, chỉ : “Ta cần tiền bạc.”
Mộc Tích sửng sốt. Không cần tiền, là vàng ?
“Nếu ngôi vị Thái t.ử đổi , Mộc gia các ngươi thể ủng hộ ?” Tần Lưu Tây nhẹ nhàng thốt một câu.
Cái gì? Đổi ngôi Thái tử? Muốn tạo phản ?
Mộc Tích choáng váng.
Ngươi là thần côn, tạo phản hoàng gia ?
Tần Lưu Tây vô hại: “ , thằng ngốc hươu nai ngươi lầm , cơn gió tạo phản cuối cùng cũng thổi đến nhà ngươi, Mộc gia!”
Mộc Tích run rẩy sờ chén , cố trấn tĩnh: “Ngươi... ngươi sốt chứ? Thái t.ử đào mồ nhà ngươi ?”
Để nghĩ , nhà họ Tần ở Thịnh Kinh chuyện gì , cũng quá phú quý, nhưng sống an . Sao Thái t.ử đắc tội sát thần ?
Thái tử: Ta cũng , tại lúc nào cũng thần côn hãm hại !
Tần Lưu Tây lạnh mặt: “Tuy , nhưng cũng xa. Mẫu tộc của Thái tử, Chu gia, phái binh vây hãm Thanh Bình Quan của , còn đả thương một lão đạo trưởng. Em gái Thái tử, Di Nhạc công chúa, còn bắt đồ . Ngươi chuyện ?”
Mộc Tích mí mắt giật giật. Thôi xong, chỉ riêng việc đó thôi, Thái t.ử gặp rắc rối lớn .
Trách nàng Thái t.ử chịu quả báo!
Không bản Thái t.ử đắc tội, vô tội?
Ai vô tội? Ai lên ngôi, ch.ó mèo cũng hưởng phúc. Thái t.ử phong, Chu gia dám kiêu ngạo như ? Di Nhạc công chúa dám ngang ngược thế ?
Chẳng đều dựa thế lực Thái t.ử ?
Cho nên, Thái t.ử vô tội. Hắn vô tội thì cũng chỉ thể trách bản kéo quá nhiều kẻ liên lụy!
“ ,” Mộc Tích chợt lóe lên một ý nghĩ, buột miệng: “Cái con Di Nhạc đó đang ầm ĩ trong cung xuất gia ni cô, là ngươi ?”
Tần Lưu Tây nhíu mày: “Ta , , ngươi đừng bậy!”
Ha hả. Ngươi lừa !
Mộc Tích giả vờ lơ đễnh: “Ngươi lôi Thái t.ử xuống ngựa, là nâng đỡ ai lên?”
“Chuyện ngươi nên quan tâm. Về nhà , gọi cha ngươi tới đây. Để khám bệnh cho Hoàng hậu nương nương, để cha ngươi quyết định xem tiền khám bệnh nên trả !” Tần Lưu Tây .
Mộc Tích thầm nghĩ, trả mới là lạ. Dù ai Thái tử, tỷ tỷ vẫn là Thái hậu, đương nhiên đ.á.n.h cuộc .
chuyện hệ trọng, tiểu thần côn chuyện đùa. Hắn vẫn nên thỉnh lão cha tới thì hơn.
“Vậy ngươi chờ, gọi cha tới.” Mộc Tích lập tức dậy. Đại tỷ thể cứu, Mộc gia cũng thể liên lụy.
(Hết chương 1088)