Phong Tu xong chuyện của Đằng Chiêu, cứ tưởng Tần Lưu Tây sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nàng tỏ vô cùng bình tĩnh, như đang chuyện của khác, hề để tâm.
Tần Lưu Tây : “Vốn dĩ nghĩ là chuyện đại sự gì, còn nóng ruột về. Nghe xong, thì chỉ thế thôi ? Còn đáng để tức giận ?”
Phong Tu: “?”
Không , ngươi nóng ruột thì gì mà về nhanh đến thế?
“Người còn giữ , xin thánh thượng tứ hôn đấy.” Phong Tu : “Ngươi sợ Đằng Chiêu thật sự thành phò mã, đến lúc đó mất t.ử ?”
Tần Lưu Tây "" một tiếng, : “Ngươi quên , Quốc sư trong cung bây giờ là con rối của . Hắn mà dám tứ hôn, sẽ mẫu cho xem, xem cái tứ hôn sẽ mang tai họa lớn đến mức nào.”
Phong Tu nhướng mày: “Sao hả, ngươi định g·iết c·hết công chúa đó ?”
“Đánh đ.á.n.h g·iết g·iết , loại như !” Tần Lưu Tây rũ mắt, giọng thanh lãnh: “Nàng thích tu đạo, thì cho nàng tu luôn cho , tu thành đại đạo cũng .”
Phong Tu hiểu .
Ngươi đây là bắt ni cô luôn !
Thật tuyệt!
Tần Lưu Tây : “Đi đón thôi.”
Phong Tu cùng nàng ngoài. Trên đường , kể về việc Đông Bắc điều tra, Yêu tộc mất tích.
“Thế gian linh khí cạn kiệt, tu hành khó, tu thành linh trí càng thiếu. Yêu tộc vốn hiếm, nay bắt , kết cục . Đều là Yêu tộc, khoanh tay , cũng đành lòng.”
Người đạo lý của , yêu đạo lý của yêu. Giống như con gặp tai nạn, nếu ngươi ngơ, đến lúc ngươi gặp nạn, khác cũng sẽ đối xử với ngươi như .
Phong Tu chính là coi thường đồng loại.
Tần Lưu Tây : “Chuyện ngựa tiên ở Đông Bắc liên quan gì đến việc ?”
“Đang điều tra chút manh mối, nhưng chắc chắn.”
“Có cần ?”
Phong Tu lắc đầu: “Không cần. Đây là chuyện của Yêu tộc, ngươi tạm thời đừng nhúng tay , tránh gánh nghiệp chướng. Thật sự cần thiết thì sẽ tìm ngươi.”
Tần Lưu Tây cũng thực lực của Phong Tu, miễn cưỡng. Nàng còn nhiều việc , nào là cải tiến Khốn Tiên Trận, nào là phá giải kết giới...
Mọi chuyện đều vô cùng cấp bách.
Như lúc đây, nàng cùng Phong Tu thong thả đường, là thời gian hiếm hoi nghỉ ngơi. Từ khi Hủy La trốn thoát, nàng thể nào yên .
Thật là ưu thương, bao giờ nàng mới dưỡng lão đây?
“Tránh , Tư Di quận chúa ngoài, kẻ rảnh rỗi mau tránh !” Một giọng kiêu ngạo vang lên, kèm theo tiếng vó ngựa dồn dập. Một roi ngựa quất thẳng về phía Tần Lưu Tây.
Phong Tu ánh mắt sắc lạnh, hình lóe lên, kéo Tần Lưu Tây né tránh. Roi ngựa quất trúng nền gạch xanh, còn cưỡi ngựa hề để ý.
Một chiếc xe ngựa khác chạy tới, hai đồng thời .
“Là kẻ thù đội trời chung của ngươi. Lẽ lúc trùm bao tải nên đ.á.n.h gãy cả ả đàn bà , xem ả còn kiêu ngạo .” Giọng Phong Tu lạnh lẽo.
Tần Lưu Tây đá một tia vận đen về phía tên thị vệ đang lao tới, chiếc xe ngựa xa hoa . Nàng nheo mắt: “Nói cũng là tác hợp nàng với Triệu Vương, thế mà đến một tiếng cảm ơn cũng , thật là thất lễ!”
Thất lễ, nên phạt!
Thế là một luồng âm khí chui tọt trong xe ngựa.
Phong Tu : “Ngươi nên chờ xem xong vở kịch hãy . Nghe Triệu Vương tỉnh giường quận chúa, vặn Quận mã bắt tại trận. Sau đó Quận mã lóc chạy đến hoàng cung cáo trạng, Triệu Vương cắm sừng !”
Ồ, kịch tính thế ?
Tần Lưu Tây mắt sáng rực, . Ngươi kể chuyện thì kể nhiều .
“Nghe Triệu Vương khiêng về vương phủ. Có đồn Triệu Vương tra tấn, tay vết siết, cổ vết vòng cổ chó. Nói thẳng Tư Di quận chúa chơi quá bạo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1084-buoc-cong-chua-nha-nguoi-phai-tu-mo-cong-chinh-ma-dua-nguoi-ra.html.]
Tần Lưu Tây giả vờ nghiêm trang: Thật là dơ bẩn, chuyện thể ?
Còn gì nữa?
“Triệu Vương từ phòng bỗng dưng xuất hiện giường Tư Di quận chúa, còn đ.á.n.h đến thê thảm. Quận mã cáo trạng, Triệu Vương tự nhiên đổ cho Tư Di quận chúa bắt . Dù ả cũng là kẻ nổi tiếng thiếu đạo đức. Còn Tư Di quận chúa bảo Triệu Vương tự dâng đến cửa, nàng uống say quá nên kiềm chế .” Phong Tu liếc nàng: “Kẻ nào đó chuyện thất đức, khiến họ ch.ó c.ắ.n chó, thành đề tài nóng hổi của Thịnh Kinh ngày Tết.”
Tần Lưu Tây giả vờ hiểu ý , : “Vậy là đôi oan gia thành đối thủ một mất một còn ?”
Phong Tu lắc đầu: “Ngươi quá xem thường Triệu Vương .”
Tần Lưu Tây: “?”
Thư Sách
“Sự , nhân cơ hội lôi kéo Tư Di quận chúa và phủ Tín Dương Vương về phe . Đương nhiên, Triệu Vương phủ thật sự về phe thì còn khó !”
Tần Lưu Tây tấm tắc cảm thán: “Đại trượng phu quả nhiên co dãn , vì mưu đại sự từ tiểu tiết, tiếc hiến . Thật là bậc hùng cái thế!”
“Nếu , các thế gia đồn Triệu Vương tự biên tự diễn chứ?”
Đường đường là hoàng tử, bắt tại trận thì thôi , còn đồn thổi với những hình ảnh kịch liệt như thế. Nếu là bình thường, chắc chắn liều mạng với Tư Di quận chúa.
Triệu Vương 'rộng lượng', truy cứu, ngược còn biến kẻ thù thành đồng minh, mở rộng thế lực.
Hai chữ: Thâm độc!
“Chậc chậc, đám con cháu nhà huân quý cũng vô dụng. Rất giỏi nhẫn nhịn.” Tần Lưu Tây khẽ, nụ đầy châm biếm.
Phong Tu thầm nghĩ, chẳng là nhờ ngươi chuyện thất đức ?
Sự , chi bằng tính toán lợi ích lớn nhất.
Cũng may Triệu Vương tìm bằng chứng, nếu , kẻ trùm bao tải chính là nàng.
Hai chuyện, nhanh đến phủ Di Nhạc công chúa. Phủ to lớn, chứng tỏ thánh thượng sủng ái nàng .
Tần Lưu Tây gõ cửa. Lính gác đ.á.n.h giá nàng một lượt, kiêu ngạo hỏi: “Ngươi là ai? Thẻ bài ?”
“Nói cho công chúa nhà ngươi , đến đón tử. Bảo nàng tự mở cổng chính mà đưa .” Tần Lưu Tây .
Người gác cổng ngẩn , sống lưng lạnh toát khi chạm ánh mắt của nàng. Nàng rõ ràng đang , nhưng nụ khiến rợn tóc gáy.
Người gác cổng nuốt nước bọt: “Ngươi là ai? Dám đòi công chúa mở cổng chính đưa ?”
Tần Lưu Tây vẫn : “Ta dám đấy. Ta đang thương lượng với ngươi, mà là thông báo. Mười lăm phút nữa, nếu thấy đồ , công chúa sẽ quỳ cửa đón !”
Người gác cổng: “...”
Kẻ điên nào đây?
Hắn định lời xui xẻo đóng cửa, nhưng tay lời, tự động mở rộng cổng, miệng : “Vâng, nô tài bẩm báo ngay!”
Người gác cổng , trong lòng gào thét: Cứu mạng, quỷ nhập !
(Hết chương 1084)