Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1081: Kẻ chịu oan lớn, có việc ngươi phải xông lên trước!

Cập nhật lúc: 2025-12-03 03:50:14
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi Mông Lỗ , vẻ mặt cợt nhả của Tần Lưu Tây lập tức thu . Nàng vuốt ve hộp ngọc đựng Thần Thạch, thở dài một .

Nghe xong mô tả của đại vu Miêu tộc về hình ảnh đại kiếp nạn, nàng thực sự cảm giác như trời sắp sụp. Nàng tự hoài nghi liệu thể đấu Hủy La .

Quan trọng hơn, đều đặt nàng vị trí lãnh đạo, điều càng khiến nàng cảm thấy áp lực lớn. Nếu nàng cô phụ kỳ vọng của thì ?

Nàng dù lợi hại đến , cũng chỉ là thể phàm phu.

Mang theo nỗi lo âu đó, Tần Lưu Tây Nam huyện, đến miếu Thành Hoàng. Nàng quên mang theo một con gà , và một bầu rượu thiêu đao t.ử (rượu mạnh).

Đang là dịp đầu năm mới, du khách đến miếu Thành Hoàng rõ ràng đông hơn . Khách hành hương đến cúng bái cũng nhiều hơn. đồng thời, do bão tuyết mùa đông, lượng dân chạy nạn ở vùng cũng nhiều hơn hẳn. Tuy nhiên, hề chuyện phá phách, loạn, thứ đều gọn gàng ngăn nắp.

Trị an Nam huyện bỗng nhiên lên ?

Tần Lưu Tây chút tò mò. Nàng thẳng trong, cho đến khi thấy một đội ngũ. Cuối hàng một lá cờ trắng lớn "Quán Cháo Họ Tần". Nàng ngẩn , đến cuối, thấy một gương mặt quen thuộc.

Đây hình như là quyền của gã sai vặt bên cạnh Công Tôn Thừa, đang chỉ đạo phát màn thầu và cháo nóng. Mỗi nhận đều cảm kích một tiếng: “Đa tạ Tần tiên trưởng.”

Tần Lưu Tây: “!”

Nàng cảm nhận một luồng công đức tín ngưỡng đang bay về phía , khỏi trầm mặc. Nàng tiện tay kéo một dân chạy nạn, hỏi: “Quán cháo của nhà ai ?”

“Là một vị Tần tiên trưởng ? Chủ nhà , họ dựng ở đây mấy ngày .” Người dân chất phác khô cứng cố nặn một nụ : “Nhờ lòng thiện tâm của tiên trưởng, nếu và con cái nhà đói c·hết, đông c·hết . Chỉ nhờ một ngụm cháo nóng , nguyện ý lập bài vị Trường Sinh cho vị tiên trưởng .”

Một luồng tín ngưỡng lực truyền đến từ đó, tẩm bổ thần hồn nàng.

Tần Lưu Tây , sờ đầu đó: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”

Người dân ngẩn , đến khi nàng xa mới mỉm chạy .

Tần Lưu Tây tiếp tục bước miếu Thành Hoàng. Sự bối rối ban đầu tan ít nhiều. Tuệ Năng đúng, nàng một . Có đang ở phía hộ giá hộ tống.

Thư Sách

Công Bá Thừa, cũng đang dùng danh nghĩa nàng để việc thiện, giúp nàng tích lũy công đức và tín ngưỡng chi lực.

Sát Nguyên T.ử đang ở trong miếu giải thích thẻ xăm cho khách hành hương. Ngước mắt thấy Tần Lưu Tây bước , ánh mắt sáng lên, ngay cả khuôn mặt đầy sẹo cũng trở nên sinh động hơn.

“Ngươi cứ lo việc của ngươi .” Tần Lưu Tây truyền âm, đó đặt gà và rượu mạnh lên bàn thờ, thắp hương, khoanh chân xuống thông thần.

Thành Hoàng gia sung sướng thưởng thức. Thấy nàng thông thần, ngài kỹ nàng: “Xem cô bé nhà ngươi gặp họa phúc, sét đ.á.n.h mà , ngược còn dẫn lôi của riêng.”

Tần Lưu Tây : “Toàn là nhờ ngài ban cho một chút thần quang.”

“Đó là, bổn lão gia là Thành Hoàng, dù chỉ là Thành Hoàng một vùng nhỏ, cũng là thần linh. Thần quang chắc chắn . Ngươi cũng , tuy mùa đông tuyết tai, nhưng nhờ lão gia bảo hộ, Nam huyện ảnh hưởng ít nhất, hương khói trong miếu cũng nhờ đó mà vượng lên. Ngươi cứ chờ, chờ to lớn, sẽ lợi hại hơn, đến lúc đó cho ngươi nguyện lực.” Thành Hoàng gia chỉ rượu ngon mắt, : “ ngươi đừng quên hiếu kính lão gia .”

“Lão là đồ tham ăn.” Tần Lưu Tây lầm bầm.

Thành Hoàng gia gặm đùi gà hỏi: “Xem ngươi vẻ đầy tâm sự, gì khúc mắc trong lòng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1081-ke-chiu-oan-lon-co-viec-nguoi-phai-xong-len-truoc.html.]

Tần Lưu Tây xuống, chống cằm, cầm lấy chén của ngài uống một ngụm rượu thiêu đao tử. Rượu nóng bỏng trôi cổ họng, nàng : “Ta đẩy lên đài cao dê đầu đàn, chuẩn dẫn họ đ.á.n.h một trận. kẻ địch quá mạnh, hoài nghi đấu . Cũng họ tin tưởng , còn đưa cả bảo bối đến.”

Tuy nàng vô liêm sỉ, nhưng một thứ như đồ của Địa Tạng Vương, và Thần Thạch của Miêu Vu, đều khiến nàng thấy khó xử.

Tục ngữ , Bắt tay ngắn, nàng nếu , cầm bảo bối chẳng những phỏng tay, mà còn nóng ruột!

Thành Hoàng gia thấy nàng uống hết rượu của , khóe miệng giật giật, lén lút kéo cái chén về đặt sát bên .

Ha, ngươi với tới!

Tần Lưu Tây giả vờ thấy hành động nhỏ của ngài, chống cằm lải nhải kể hết chuyện Hủy La đ.â.m thủng trời, cùng với sự kỳ vọng của dành cho nàng.

“Họ đều trông chờ đ.á.n.h quái, tự tin của họ từ ?”

Thành Hoàng gia : “Theo thấy, ngươi đang biến thành kẻ chịu oan lớn!”

Tần Lưu Tây: “?”

“Thử nghĩ mà xem, ngươi đẩy nhân vật lãnh đạo, thực lực cần thiết , ngươi còn xông tuyến đầu, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Nếu ngươi là dẫn đầu, là đại ca, đến khi cần hy sinh, thì cũng là ngươi , chẳng là kẻ chịu oan lớn ?” Thành Hoàng gia hả hê: “Câu , Ngươi địa ngục thì ai địa ngục, ngươi ngẫm kỹ xem!”

Tần Lưu Tây mặt chút vặn vẹo, : “Vậy con vứt bỏ gánh nặng nữa?”

“Không .” Thành Hoàng gia : “Người tu đạo, trong lòng đại đạo, gặp chuyện mà xông lên , mà trốn tránh, sẽ sinh tâm ma. Con đường đạo đó, là thấy điểm cuối, còn khả năng tiến bộ!”

Tần Lưu Tây: Ngươi mâu thuẫn ? Vừa là kẻ chịu oan lớn, xông lên? Rốt cuộc là ?

Thành Hoàng gia : “Tục ngữ , Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Đối mặt với chuyện như , dân thường đương nhiên trông cậy , tu đạo càng thể lùi bước, vì một khi chúng lui, họ càng thể chống cự. Ngươi tuy là kẻ chịu oan lớn, là đầu, nhưng ai đầu nhất định là dê (dương)? Nó cũng thể là sói (lang nha)!”

Ngài Tần Lưu Tây: “Mà sói, tăng cường thực lực. Cho nên, mặc kệ kẻ địch thực lực đ.â.m thủng trời , bản ngươi hết đúng con đường, hiểu thấu đạo lý. Một khi ngươi thực lực lên trời, sẽ tự tin chống . Khi đó ngươi còn là kẻ chịu oan lớn, mà là Chúa cứu thế!”

Tần Lưu Tây: Ta hoài nghi ngươi đang rót nước dùng gà đầu !

“Người trẻ tuổi, cần gì nghĩ nhiều như , đường đầy chông gai, chẳng đều dựa ? Ngươi còn non lắm, hãy chăm chỉ tu luyện, cuốn (cạnh tranh) cho c·hết kẻ địch , thế là xong?” Thành Hoàng gia chuyển đề tài: “Con gà tệ, mang cho lão gia thêm hai con!”

Tần Lưu Tây: “...”

Nàng ăn xong, liền : “Con đây.”

Vừa , nàng cảm thấy một luồng thần quang nồng đậm nhập Linh Đài. Nàng Thành Hoàng gia, vẻ mặt khó hiểu.

Thành Hoàng gia tủm tỉm, thập phần hiền từ, : “Đầu năm, ngươi hiếu kính gà rượu, ban cho ngươi một chút thần quang. Tân niên an khang, vạn sự thuận lợi.”

Tần Lưu Tây nhớ đây, ngài cũng thường ban phúc sờ đầu nàng dịp năm mới. Nàng cũng như xưa quỳ xuống, khấu một cái đầu, : “Tân niên an khang, lão đầu nhi.”

(Hết chương 1081)

 

 

 

Loading...