Đại Tiểu Thư Nàng Luôn Muốn Làm Cá Mặn - Chương 1079: Miêu Vu hiến vật quý
Cập nhật lúc: 2025-12-03 00:58:59
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xử lý xong chuyện của Hồ Cửu, Tần Lưu Tây bảo Tần Minh Thuần đưa nàng khỏi nơi đó, đó sai bé - khổ chủ của vụ việc - báo quan. Tội ác từ đường Mạnh gia cần đưa ánh sáng.
Trong lúc chờ quan phủ đến, Tần Lưu Tây ở trong mật thất siêu độ cho những linh hồn trẻ con trong Hồn Châu.
Bọn chúng Mạnh lão thái ép nhập linh hồn Mạnh Tùng, dùng để nuôi dưỡng linh hồn ông . Nếu nuốt chửng , chúng sẽ biến mất mãi mãi. Hiện giờ những linh hồn nhỏ bé còn sót cần siêu độ vãng sinh.
Mông Lỗ cùng nàng siêu độ. Đây cũng là điều nên , vì Mạnh lão thái từng là t.ử của , chuộc một phần tội cho bà .
Tần Lưu Tây niệm "Bạt Khổ Vãng Sinh Kinh" nhiều , truyền vài điểm công đức tẩm bổ cho những linh hồn nhỏ yếu đó. Sau khi tiễn chúng , quan phủ cũng đến.
Cùng lúc đó, Đường sơn trưởng và Lục Hành Phạm cũng chạy đến. Biết Tần Minh Thuần thoát khỏi kiếp nạn, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Chứng kiến t.h.ả.m trạng trong mật thất, dù Tần Minh Thuần nhắc nhở , nhưng cả hai vẫn sốc, run rẩy tay chân, dày cuộn trào.
Lục Hành Phạm mặt trắng bệch, thể tin thế gian âm thầm hành loại tà thuật tàn độc . Cảnh tượng kinh hoàng như , liệu còn bao nhiêu tà đạo khác đang ẩn ?
Hắn Tần Minh Thuần, bàn tay to lớn đặt lên vai bé, : “Ngươi thật sự thoát khỏi một đại kiếp nạn trong mệnh . Nếu , nơi đống xương trắng , e là phần của ngươi.”
“Đại nạn c.h.ế.t, tất hậu phúc. Ngươi coi đại tỷ tỷ như thần mà thờ phụng đấy.” Đường sơn trưởng cũng thêm.
Tần Minh Thuần: Thế nên cả đời chỉ thờ bài vị trường sinh của đại tỷ tỷ thôi!
Tự đường Mạnh gia cất giấu nhiều thi cốt là một đại án. để tránh gây hoang mang dư luận, chính quyền thể công khai việc luyện thi tà thuật. Đường sơn trưởng dùng mối quan hệ của , chỉ là Mạnh gia hành hạ đến c·hết thành nghiện, chuyên dụ dỗ trẻ con đến, khai báo về những đứa trẻ mất tích đây để điều tra, tịch thu tài sản Mạnh gia.
Tần Lưu Tây can thiệp cách việc của quan phủ nữa. Thấy Tần Minh Thuần an , nàng bắt bé về thư viện chịu sự hun đúc của chính khí, khổ học tập.
Lục Hành Phạm tò mò, hỏi kết cục của kẻ thi triển tà thuật là gì.
“C.h.ế.t .” Tần Lưu Tây đáp: “Tiên sinh hỏi mấy chuyện gì? Kẻ như ngươi quá tò mò thì sớm muộn gì cũng đầu t.h.a.i thôi.”
Nhan , nhân hậu sáng suốt như ông còn hưởng phúc thọ, hà cớ gì tự rước họa ?
Lục Hành Phạm lặng lẽ nàng, quả nhiên là học trò của Đường T.ử Chân (tên tự của Đường sơn trưởng), chuyện y như đúc.
“Ta chỉ hỏi một chút, ngươi xem duyên với đạo pháp ?”
Tần Lưu Tây : “Vạn vật đều duyên với đạo pháp.”
Lục Hành Phạm xua tay: “Không, ý là, ngươi xem thể học đạo thuật ?”
“Duyên sâu duyên cạn, tạm thời xem thành tâm với Tổ sư gia đến .” Tần Lưu Tây lấy một lá bùa đưa qua: “Bùa là Tổ sư gia nhà tặng cho . Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.”
“Ái chà, đa tạ Tổ sư gia.” Lục Hành Phạm hai tay nhận lấy, ngắm nghía lá bùa trịnh trọng cất túi tiền.
Đường sơn trưởng vội vàng kéo Tần Lưu Tây hỏi han ân cần, thương tiếc : “Con một cái là mấy năm trời, chẳng chút tin tức nào. Thật là lo lắng. Giờ con khỏe mạnh là yên tâm .”
“Cảm ơn thầy quan tâm.”
Đường sơn trưởng thôi.
Tần Lưu Tây tiếp: “Sư phụ con đến nơi nên , ở đó cũng .”
“Vậy là , .”
Tần Lưu Tây hàn huyên với ông một lúc, dẫn Mông Lỗ rời .
Lục Hành Phạm thấy nàng , mới hậu tri hậu giác sang Đường sơn trưởng: “Cô cho một lá bùa, ý nghĩa gì ? Ta nên đến đạo quan quyên ít tiền nhang đèn ?”
“Bùa bình an, cất giữ cho kỹ. Còn về tiền nhang đèn, lòng thành thì cứ thêm chút.” Đường sơn trưởng giải thích: “Tiền nhang đèn của Thanh Bình Quan đều dùng để việc thiện. Tuyết tai qua, họ bố thí ít, chắc chắn hoan nghênh những thiện nhân quyên góp.”
Lục Hành Phạm , lập tức cáo từ ông, dẫn theo gia nhân chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dai-tieu-thu-nang-luon-muon-lam-ca-man/chuong-1079-mieu-vu-hien-vat-quy.html.]
Đạo quan tệ, tẩm bổ chút phúc khí mới !
“Mông đạo hữu xuống núi , là để thanh lý môn hộ (xử lý kẻ phản bội)?” Tần Lưu Tây hỏi Mông Lỗ.
Mông Lỗ lắc đầu: “Ngoài việc thanh lý môn hộ, còn nhận lệnh của đại vu tộc , mang một vật đến cho Chân nhân.”
Tần Lưu Tây sửng sốt: “Chân nhân trong miệng ngươi, là chỉ ?”
“ .” Mông Lỗ cởi cái túi lưng, lấy một vật bọc trong vải đỏ, đưa qua : “Đại vu bói toán thông linh, Vu thần chỉ dẫn, thương sinh sắp đại kiếp nạn. Sẽ mang công đức viên mãn đến giải cứu, tộc nhân chúng nguyện phò tá hết sức.”
Tần Lưu Tây chấn động.
Mông Lỗ nàng: “Mà ngài, chính là đó.”
Tần Lưu Tây trầm mặc, ấp úng : “Ngươi lầm . Ta cũng chỉ là một trong thương sinh thôi, thể giải cứu kiếp nạn?”
Cái mũ lớn đội lên đầu, nàng sợ vả mặt!
Thư Sách
Mông Lỗ , đặt vật đó tay nàng: “Vạn vật thế gian, ai mà chẳng là một phần của chúng sinh. Chúng chỉ cần một tín ngưỡng, một lãnh đạo để theo thôi.”
Tần Lưu Tây khổ: “Ngươi đề cao quá . Ta tài đức gì?”
“Đức của ngài, tự Thiên Đạo sẽ nhận định.”
Tần Lưu Tây thêm nữa, mở tấm vải đỏ . Bên trong là một hộp ngọc tinh xảo, trong hộp là một viên đá lớn bằng hạt châu nam nhi, tỏa linh khí và lưu quang dị sắc.
“Đây là?”
Mông Lỗ : “Đây là bảo vật trấn tộc của chúng . Vu thần viễn cổ gọi nó là Thiên Đạo Thần Thạch, mang trong sinh cơ và hy vọng vô tận, thể chế định quy tắc. Để bảo vệ nó, Miêu Vu tộc chúng nhiều đời ẩn cư. Nay đại kiếp nạn giáng xuống, tộc nguyện dâng thần thạch, xin Chân nhân hãy dùng nó để cứu thế.”
Tần Lưu Tây nuốt nước bọt, run rẩy chạm hộp ngọc. Dù hộp ngọc che chắn, nàng vẫn cảm nhận luồng linh khí mạnh mẽ. Tâm trạng nàng phức tạp.
Thanh Bình Quan của nàng mấy ngàn năm còn gọi là Thanh Bình Tông, nhưng bao biến cố, chẳng còn lưu mấy bảo vật. Nhìn Miêu Vu, ăn mặc bình thường, nhưng tay, là Thiên Đạo Thần Thạch.
Những thế tộc ẩn cư chân chính mới cất giấu bảo bối và bản lĩnh thực sự, quả nhiên thể khinh thường!
Mông Lỗ thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, : “Chân nhân tin lời ? Đại vu tộc là duy nhất thể thông thần đạt thiên, là trưởng lão vĩ đại nhất.”
“Không , chỉ là chút cảm khái!”
“Hả?”
“Miêu Vu các ngươi giàu thật, còn giấu bao nhiêu bảo bối như thế ?”
Mông Lỗ: “...”
Ta thấy ngươi giống cảm khái, mà giống con sói già tham lam trong rừng sâu, hai mắt đang phát sáng!
(Hết chương 1079)